Các bà chỉ nghĩ, đám người nhà họ Chu kia có khả năng sẽ từng bước một, muốn vào đây ở rồi từ từ dụ dỗ Tiểu Khê, không nghĩ tới người nhà họ Chu thế mà trực tiếp muốn chuyển hộ khẩu tới luôn!
Thôn Lâm Hạ từ thời nghèo rớt mồng tơi đến khi phất nhanh như bây giờ, đều là do bọn họ có nhà bị phá bỏ và được bồi thường phí di dời nên mới phất nhanh như vậy.
Các bà mấy năm nay đã gặp qua, thậm chí đủ các loại tính kế tiền tài, nhà ở phát sinh trên người nhà các bà không biết bao nhiêu.
Vậy nên các bà đối với chuyện này rất nhạy bén.
“Đúng là không biết xấu hổ!”
Ngữ khí của bà thím trước đó càng sắc bén hơn, nói, “Sao họ không trực tiếp đòi viết tên bọn họ vô sổ đỏ luôn đi! Dời hộ khẩu nói dời là có thể dời sao? Sợ là phải viết tên bọn họ lên sổ đỏ mới có thể chuyển! Tiểu Khê, thím biết là cháu còn thương mẹ cháu, nhưng đầu óc cháu nhất định phải tỉnh táo, cái người kia chỉ sợ không còn là mẹ cháu nữa rồi, đó là vợ của người khác, là mẹ của người khác! Nếu bà ta thương cháu thì năm đó đã không mặc kệ cháu mà ký đơn tái giá rồi!”
“Đúng vậy, Tiểu Khê, cháu không thể hồ đồ, bà ta tuy rằng sinh ra cháu nhưng chba cháu vừa mới mất, bà ta đã vứt bỏ cháu cho ông bà nội để gả cho người khác, bà ta như vậy trong lòng có thể thương cháu bao nhiêu chứ?”
“Đúng vậy, khi đó thôn Lâm Hạ chúng ta nghèo lắm, ông bà cháu lại lớn tuổi, trồng trọt không được, đánh cá cũng không được, lúc đó cháu mới có vài tuổi, bà ta đúng là nhẫn tâm!”
Lâm Khê nghe lời nói tức giận của mấy bà thím, lại nhìn vẻ mặt ngưng trọng của bà ba và thím Từ, trong lòng đột nhiên tràn ra một chút cảm động và ấm áp.
Cô cảm giác được, các bà là thật sự quan tâm cô, hoặc là nói, quan tâm “Lâm Khê”, các bà nghe được tin tức từ sáng sớm tinh mơ đã chạy tới đây, cũng không phải là đến đây bàn tán nhiều chuyện, hay mang theo chút gì ác ý vui sướиɠ khi người gặp họa, cũng không phải là chút thương hại rẻ rúng, mà là thật sự quan tâm tình cảnh của cô.
Trước kia bọn họ không lên tiếng, sợ là bởi vì “Lâm Khê” nên mới thử thân cận và tín nhiệm mẹ đẻ cha kế của “Lâm Khê”.
Chỉ cần “Lâm Khê” có thể can đảm một chút, những bà thím này sẽ lập tức đứng về phía cô, cô cũng không phải tứ cố vô thân.
Lâm Khê yên lặng nghe, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, hoặc “dạ” một tiếng, cũng không nói cái gì.
“Lâm Khê này, cháu nói với bọn họ, không cho bọn họ ở lại đây, nếu bọn họ còn khi dễ cháu? Nếu cháu chịu uất ức gì, nhất định phải nói ra, cho dù chúng ta quản không được, nhưng Ủy ban nhân dân của thôn hẳn là có thể quản. Chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép những người không cùng họ kia tới chiếm nhà của cháu đâu, cũng tuyệt đối không để họ ăn hϊếp bọn cháu! Đúng không vợ Đông Điền?”
Một bà thím nói xong liền nhìn về phía thím Từ đại diện cho nhà bí thư chi bộ.
Thím Từ gật đầu, nói: “Không sai, Tiểu Khê, có chuyện gì thì cháu nhất định phải nói ra, chúng ta khẳng định làm chủ cho cháu.”
Cháu không nói chúng ta cái gì cũng không thể làm.
Nhưng chỉ cần cháu dám nói, chúng ta nhất định có thể làm chủ cho cháu.
Mũi của Lâm Khê có chút chua xót.
Cô gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Thật sự không có, cháu đã nói với bọn họ rồi, sau khi bà nội sinh bệnh qua đời, trong nhà đã không còn bao nhiêu tiền, tiền làm hậu sự cho bà nội đều là tiền của anh Lương, số tiền còn lại là tiền thuê nhà của tháng Sáu và tháng Bảy, đều đã đưa cho mẹ cháu và bà ngoại rồi, cháu thật sự không có tiền đóng phí chuyển trường cho Mỹ Châu và Gia Bảo, tháng Chín là phải khai giảng, cháu trước đó bởi vì bà nội bị bệnh nên làm chậm trễ một năm, năm nay phải đi học lại, Tiểu Dã cũng phải đi học, cháu đã tính rồi, cho dù có tiền thuê nhà tháng Tám cũng không đủ dùng, thật sự nuôi không nổi bọn họ, cũng muốn lấy căn phòng mà bọn họ muốn ở kia cho thuê, nếu không tiền ăn, tiền học sau này của cháu và Tiểu Dã phải làm sao bây giờ? Cũng không thể bắt chúng cháu nghỉ học để cung cấp tiền ăn tiền học cho cả nhà bọn họ được?”
Nói xong vành mắt cô đỏ lên.