Chương 41: Thông Báo Đính Hôn 2

Lâm Khê lặng lẽ nhổ ra, nói: “Chị đi nấu lại một chút, dù nấu thành cháo cũng đỡ hơn.”

Chưa chín kỹ.

Thở dài, cái này thật sự không thể trách cô.

Không có nồi cơm điện, chỉ có một cái nồi nhôm bình thường, lần đầu tiên nấu nên chỉ có thể phỏng đoán ước chừng không khác gì nấu cơm điện là bao.

Lương Triệu Thành đã sớm nhận ra cơm có vấn đề, chỉ là anh vẫn không lên tiếng, nhìn Trần Dã và Lâm Khê tương tác qua lại, cũng vẫn luôn ngồi một bên nhìn, chờ đến khi Lâm Khê đứng lên nói muốn nấu cơm lại, anh mới đứng lên, nói: “Em ngồi đi, để tôi nấu cho.”

Anh cầm bát cơm của mình và Trần Dã, Lâm Khê cúi đầu nhìn một bàn đồ ăn của mình, bưng lên rồi yên lặng đi theo.

Tuy rằng sau này bọn họ sẽ ly hôn, nhưng người cũng phải lấy lòng một chút, dù sao tương lai còn phải dựa vào anh, thậm chí tương lai nếu cô muốn đi học đại học, rất có thể sẽ đi đến nơi khác, lúc đó cô không thể để lại một mình Trần Dã ở lại cái đại viện này được, có lẽ phải xin anh ở lại nơi này luôn, cho nên bọn họ ở chung với nhau phải thật tốt, bồi dưỡng tình cảm hữu nghị cách mạng.

Chờ bồi dưỡng tình cảm hữu nghị cách mạng tốt rồi, nhiều chuyện cũng dễ thương lượng hơn.

Dù sao tính tình người này cứng ngắc như đá, ánh mắt anh nhìn cô cũng hoàn toàn không giống như ánh mắt để nhìn phụ nữ, nên không cần lo lắng anh sẽ thích cô.

Lương Triệu Thành vào phòng bếp, để nồi cơm xuống, đi đến trước bếp nhóm lửa, quạt cho lửa lớn, lúc này mới đặt nồi cơm lên, đảo cơm trong nồi, thêm nước. Lâm Khê nhìn động tác thuần thục của anh, chờ anh đảo cơm trong nồi xong, lúc này mới nhớ là anh đã đổ lại ba chén cơm lúc nãy vào trong nồi, nấu lại một lần nữa.

Cô hơi hé miệng, nhưng cuối cùng lại nuốt lời nói vào trong họng.

Đều đã nấu xong rồi, giờ có nói thì cũng vô dụng, còn rất giống đang làm ra vẻ, haizz.

Cô nhìn anh làm xong mọi thứ một cách gọn gàng. Ánh lửa yếu ớt, từ ngoài nhìn vào có thể thấy được những vết rỗ trên than tổ ong, chiếc quạt ba tiêu cũ nát tràn đầy dấu vết của năm tháng, ánh lửa phả lên bóng hình một người mặc quân phục màu xanh lục đang ngồi xổm chỉnh lại lò than, bả vai rộng lớn cùng với cơ bắp mạnh mẽ chắc nịch, người đàn ông cao lớn làm Lâm Khê trong nháy mắt có chút hoảng hốt đến mức không biết năm nào tháng nào.

Lương Triệu Thành làm xong những việc này liền đứng dậy quay đầu, nhìn qua Lâm Khê vẫn luôn yên lặng đứng ở phía sau anh. Ánh mắt anh ngừng một chút trên vệt đen trên mặt cô, rồi lại dừng ở trên mu bàn tay cô, anh hỏi: “ Đã dùng nước lạnh rửa qua chưa?”



“Hả?”

Lâm Khê nghe thấy câu hỏi của anh, phục hồi lại tinh thần, theo ánh mắt anh mà chuyển dời lên trên tay mình, phản ứng một hồi mới gật đầu, nói: “Không có gì.”

Nhưng bị phỏng thì đau thật.

Lương Triệu Thành nhìn cô hiện tại có chút ngốc, trước đó cũng không biết là đang ngẩn người nghĩ cái gì, nhưng hiện tại tính tình rất ngoan ngoãn, không có phiền phức.

Anh rất không thích bộ dáng trước kia.

Anh nói: “Để chút nữa tôi lấy thuốc bôi cho em, hai ngày nay đừng tự mình nấu cơm, có chuyện gì thì gọi tôi hoặc Tiểu Dã là được.”

“Thuốc? Thoa lên có đau không?”

Cô nhớ rõ những loại thuốc như thuốc sát trùng bôi lên đều sẽ rất đau.

“Không đau.”

Anh thấy cô mỗi lần nhìn vết thương đều sẽ nhe răng trợn mắt, dáng vẻ giống như rất đau, trong đầu lại nhớ đến biểu cảm ghét bỏ nhưng lại nhịn xuống của Tiểu Dã, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Sau đó anh thật sự cười một chút.

Lâm Khê sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười, cởi bỏ dáng vẻ nặng nề, nghiêm túc, sắc lạnh như ban đầu đi, cả người liền sáng sủa hơn rất nhiều, nhưng khí chất kiêu ngạo, mạnh mẽ thì một chút cũng không giảm.

Như vậy càng thu hút hơn.