Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 17: Anh Về Rồi 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đây đều là chuyện trong nhà, chuyện trong nhà đó.”

Chu Lai Căn vội vàng vỗ về Lâm Khê, nói: “Làm cái gì mà phải tìm người ngoài, Tiểu Khê, cháu trước tiên cứ bình tĩnh cái đã, có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Cót két” một tiếng, cổng nhà bị đẩy ra.

“Ra ngoài!”

Trước khi mọi người kịp phản ứng lại thì từ cổng nhà đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị.

Âm thanh không lớn nhưng lại thập phần nghiêm khắc.

Tất cả những âm thanh hỗn độn trong phòng bỗng im bặt, dường như đến cả bầu không khí cũng ngưng đọng.

Mọi người đều không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía phát ra âm thanh.

Từ cổng có một người bước vào, trên người anh mang một cái áo ba lô màu xanh lá quân đội, bên dưới mặc quần dài ngụy trang, thân hình vai rộng eo hẹp, cao lớn như một bức tường chắn trước cổng lớn vậy.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, trong phòng đang bật đèn điện. Dưới ánh đèn vàng, cái bóng của anh từ cổng bên kia kéo dài xuống, lại càng thêm phần cao lớn.

Biểu cảm lạnh băng, góc cạnh sắc bén, đôi lông mày đậm, đôi mắt một mí, môi mỏng, còn có ở khóe lông mày xuất hiện một vết sẹo tuy rõ ràng không sâu nhưng lại đặc biệt dễ thấy. Trong lòng Lâm Khê “thình thịch” một tiếng, là cái người đấy, là người cùng cô đăng ký kết hôn.

Cô chưa tận mắt nhìn thấy người thật bao giờ nhưng đã thấy qua bức ảnh dán trên tờ giấy chứng nhận nhỏ màu đỏ kia.

Cho dù chỉ có một bức ảnh nhỏ nhưng đặc trưng thì vẫn đủ rõ ràng.



Chỉ là trên bức ảnh chỉ có thể thấy được một diện mạo và khí chất bất động, chứ không thể nhìn thấy được sự hấp dẫn và ánh hào quang từ người thật.

Cô cũng thật sự là không nghĩ đến khí thế của anh lại có thể mạnh mẽ như vậy, thảo nào nguyên chủ sợ anh.

Lâm Khê hai ngày nay không hề gặp qua Hạ Hướng Viễn, nhưng trong chút ký ức vụn vặt của cô lại xuất hiện hình dáng của anh ta.

Đó là một chàng thanh nhiên trẻ, dáng người cao= gầy, mặt mũi cũng cực kỳ điển trai.

Còn vị này, tướng mạo này, rõ ràng chính là không phải mẫu người mà “Lâm Khê” trước đấy thích.

Nhưng mà kỳ lạ là Lâm Khê nghĩ đến cảnh trong mơ kia của nguyên chủ, cảm giác người này lại không hề giống với người đàn ông trong giấc mơ đó?

Trong giấc mơ đó, cho dù chỉ là một cõi mộng mờ ảo, Lâm Khê cũng cảm thấy người đàn ông kia cực kỳ bình thường, tuyệt đối không có nửa điểm khí thế như này, thậm chí còn có thể được tính như là sến sẩm.

Nhưng người này cùng sến sẩm có chút quan hệ gì à?

Vẫn là nhìn người thì không nên nhìn bề ngoài, hoặc là ai rồi cũng sẽ thay đổi?

“Anh Lương!”

“Cậu, cậu là người nào?”

Lâm Khê đang trong kinh ngạc khi nhìn thấy Lương Triệu Thành thì âm thanh của Trần Dã và Chu Lai Căn đã cùng lúc vang lên.



Lâm Khê không lên tiếng.

Quyết định yên lặng theo dõi.

Lương Triệu Thành gật đầu với Trần Dã sau đó lại nhìn Lâm Khê một cái, cuối cùng đặt tầm mắt lên người Chu Lai Căn, nói: “Cút ra ngoài!”

Chu Lai Căn không hiểu tại sao mà chân nhũn ra.

Nhưng mà dựa vào cái gì cơ chứ?

Ông ta gào lên với Lương Triệu Thành: “Cậu, cậu là người nào? Ở đây mà hô to gọi nhỏ làm cái gì?”

Trương Tú Mai chặn ngang kéo lấy chồng mình.

Chu Lai Căn đến muộn hơn nên không quen biết Lương Triệu Thành, nhưng bà ta thì có.

Cha của Lương Triệu Thành là chiến hữu của chồng trước nhà bà ta, cũng là lãnh đạo cũ.

Anh lúc nhỏ đã từng sống ở nhà họ Lâm một đoạn thời gian, thời gian đó là khi bà ta vừa sinh Lâm Khê chưa được bao lâu.

Cách đây một đoạn thời gian, khi mà mẹ chồng trước của bà ta qua đời, bà ta có đến đây, lúc đó Tiểu Khê đối với bà ta vẫn còn chút bận tâm, tuy rằng là cho phép bà ta ở lại, nhưng trong ngôi nhà này bà ta không có tư cách nói chuyện gì. Trong nhà này chuyện lớn chuyện nhỏ cũng do vị này làm chủ, chỉ là hậu sự của mẹ chồng vừa xong, anh liền trở về Bắc Thành, bà ta mới dần dần có thể điều khiển Lâm Khê.

Làm sao anh về rồi?

Trở về khi nào?
« Chương TrướcChương Tiếp »