Lâm Khê hoàn hồn lại, nói: “Cái gì mà thật hay không thật!”
“Chuyện chị và anh Lương đính hôn ý?”
Ánh mắt Trần Dã cổ quái nhìn cô, hỏi lại.
“Đương nhiên là giả rồi.”
Lâm Khê quyết đoán phủ nhận.
Cô hỏi cậu: “Tiểu Dã, em nói anh Lương mà về, nếu như biết chị lấy anh ấy ra làm bia đỡ đạn thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?”
Trần Dã nhíu lông mày lưỡi mác, trong não chợt xuất hiện hình ảnh chị cậu và anh Lương đứng cạnh với nhau, lập tức khẳng định nói: “Không sao, chị, cái chuyện nhỏ này anh Lương khẳng định sẽ không so đo với chị, có điều chị à, anh Hướng Viễn chắc hẳn sẽ có khó chịu, nhưng chị làm rất đúng.”
Trần Dã ở nhà họ Lâm bên này sống mấy năm, hai nhà họ Lâm - Hạ là hàng xóm, Hạ Hướng Viễn thích Lâm Khê, đối xử với Trần Dã tự khắc cũng sẽ tốt.
Nhưng mà cùng Hạ Hướng Viễn có cảm tình đến đâu đi chăng nữa thì anh ta cũng không quan trọng bằng chị cậu.
Trần Dã mặc dù tuổi còn nhỏ, chuyện từng trải còn rất ít, nhưng có một số chuyện thậm chí trông còn rõ ràng hơn cả người lớn.
Đó chính là bản năng mưu sinh.
Mấy ngày hôm trước, cậu không biết còn có bao nhiêu lo lắng cho chị, chỉ với cái tính dễ mềm lòng của chị, nếu như tiếp tục ở bên cạnh anh Hướng Viễn, chắc chắn sẽ bị nhà họ Hạ kéo vào chỗ chết, tình cảm có tốt đi chăng nữa, cắt đứt mối quan hệ này cũng là tốt cho chị cậu.
“Cái chuyện nhỏ này” Trần Dã đang nghĩ, Lâm Khê cũng đang nghĩ.
Đính hôn loại chuyện này đối với “anh Lương” kia mà nói là một chuyện cỏn con hay sao? Vậy có phải hôn sự kia cũng thế hay không?
Lại nghĩ đến giấc mộng kia của “Lâm Khê”, Lâm Khê lại hỏi: “Vậy em biết anh Lương có bạn gái hay không? Chị ăn nói hàm hồ như vậy, không biết có gây hiểu lầm cho người ta không nữa?”
“Không có.”
Trần Dã quyết đoán phủ nhận: “Bên cạnh anh Lương đến cả con muỗi cái còn không có. Có rất nhiều người phụ nữ muốn gả cho anh ấy, có điều cũng không có tác dụng, anh Lương lúc nào cũng mang bộ dạng người sống chớ đến gần.”
Như này thì lại kỳ quái rồi.
Vậy trong giấc mơ của “Lâm Khê” kia, anh tại sao lại vào trước lúc nguyên chủ chưa chết mà cùng người phụ nữ khác nɠɵạı ŧìиɧ cơ chứ?
Kệ đi, đợi anh về thì tự khắc sẽ biết được.
Lâm Khê chỉ với một buổi chiều này mà trước sau đã tiễn được Trương Tú Mai và Hà Đông Mai.
Có điều cô cũng biết, đây mới thực sự là bước đầu tiên để tống cổ hai người, sau này còn phải lên kế hoạch cẩn thận một chút.
Trương Tú Mai vô tri vô giác mà quay về tòa nhà cho thuê bên kia.
Trong đầu nghĩ lên nghĩ xuống, trong tay cầm một cái giẻ lau, lau bên này một chút lại lau bên kia một chút, cả một ngày cũng không biết bản thân đang làm cái gì.
“Mẹ, chị cả đã đỡ chút gì chưa, có cần con đến nói chuyện với chị ấy không?”
Cô con gái nhỏ Mỹ Châu hỏi Trương Tú Mai.
Từ khi con gái nhỏ qua đây, cũng không có chuyện gì, cả ngày trời chỉ cùng Lâm Khê nói chuyện, cứ mấy ngày như vậy, hai người cũng có chút cảm tình.
Nhưng hai ngày gần đây không biết là tại sao Lâm Khê nói cơ thể không thoải mái, không cho cô ta qua.
Bàn tay đang lau bàn của Trương Tú Mai chợt dừng lại trong chốc lát, nhìn về hướng con gái nhỏ, nói: “Mỹ Châu, mấy ngày gần đây chị con nói chuyện với ai không? Con có thấy chị con thân thiết qua lại với ai không?”
Chu Mỹ Châu làm con gái út trong nhà, bên trên phải chịu sự coi trọng của cha cô ta với anh con trai riêng kia, bên dưới phải chịu đứa em trai lúc nào cũng được mẹ cô ta nuông chiều trong nhà, cho nên từ trước đến nay cô ta vẫn luôn tùy mặt gửi lời.
Cô ta nhìn ra mẹ hình như có chút kỳ lạ.
Cô ta nói: “Làm sao vậy ạ? Mẹ, tại sao lại hỏi như vậy?”
Trương Tú Mai cứng ngắc cười một cái, nói: “Mẹ chỉ là cảm thấy hai ngày nay hình như nó không thân thiết với nhà chúng ta cho lắm.”
Chu Mỹ Châu đảo mắt, trong đầu chợt hiện ra một số hình ảnh.
Cô ta lẩm bẩm nói: “Còn có thể thân thiết với ai được nữa chứ, chính là mấy cái thím trong thôn này, còn có người nhà họ Hạ nè mẹ, chị cả không phải thực sự sẽ gả cho Hạ Hướng Viễn kia chứ, nghe nói nhà họ Hạ mang nhà mình đi đánh bài thua mất sạch rồi, đến lúc đó có phải sẽ mang cả nhà của chị cả đi cược không, làm cho con không có nơi để ở, không có cơm để ăn? Mấy ngày hôm trước không phải con đã nói với mẹ rồi hay sao, con nhìn thấy chị cả lén lút đưa tiền cho thím Hà kia đó.”
Sắc mặt của Trương Tú Mai trong chốc lát liền thay đổi.
Hoá ra là như vậy!
Là người nhà họ Hạ!