"Nếu mình xinh đẹp bằng một phần năm Tô Trà, không, chỉ cần ba phần thôi, thì mình đã thỏa mãn lắm rồi."
Xuân Điền chỉ là một cô gái bình thường trong thôn, dáng vẻ không được coi là xinh đẹp, làn da cũng khá thô ráp ngả vàng, ngay cả dáng người của cô ấy cũng khá béo.
Nhắc đến gương mặt của Tô Trà, trong đôi mắt của Tô Vận cũng không kiềm chế được sự ghen tị.
Cả đời này Tô Vận chỉ được nghe người ta khen mình thông minh, thế nhưng mỗi lần nói đến diện mạo, người trong thôn cũng chỉ khen mỗi mình Tô Trà.
Rõ ràng dáng vẻ của chú hai và thím hai cũng chỉ bình thường thôi, không hiểu sao lại sinh ra Tô Trà có dáng vẻ xinh đẹp như thế được cơ chứ.
Nếu không phải cô ta đã hỏi qua mẹ cô ta là Vương Quyên, được bà ta chắc chắn rằng khi thím hai sinh Tô Trà là người trong nhà đỡ đẻ cho, không có khả năng bế nhầm, thì cô ta thậm chí còn nghi ngờ Tô Trà không phải con của chú thím hai.
Diện mạo của Tô Vận cũng điển hình cho kiểu người thanh tú, mày mặt cũng khá dễ nhìn, vốn so với người khác, cô ta cũng được coi là xinh đẹp rồi.
Thế nhưng cố tình trong nhà cô ta lại có một Tô Trà. Nếu nói Tô Vận là một đóa hoa nhỏ trắng thanh lịch, thì Tô Trà chính là một đóa hoa hồng diễm lệ, khi hai người cùng đứng một chỗ, mọi người sẽ vô thức phớt lờ đóa hoa nhỏ trắng kia mà bị hoa hồng đỏ cuốn hút.
Càng nghĩ càng tức, hơn nữa bên cạnh còn có một Xuân Điền lải nhải mãi không ngừng, trong lòng Tô Vận lại càng khó chịu thêm.
"Xuân Điền, nếu không cậu về trước đi, mình phải ôn tập. Đợi khai giảng là lên lớp mười một rồi, mình vẫn còn rất nhiều đề chưa làm xong."
"A, được rồi." Nghe thấy Tô Vận nói vậy, Xuân Điền khẽ sửng sốt một lát rồi đứng dậy rời đi.
Chờ ra đến cửa, Xuân Điền không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng của Tô Vận, cô ấy cảm thấy, hình như khi nãy Tô Vận tức giận thì phải.
Thế nhưng vì sao Tô Vận lại tức giận nhỉ?
Là cô ấy nói sai gì ư? Đâu có đâu.
Ngay khi Xuân Điền đang nghi hoặc thì thấy một bóng người bước ra từ một căn phòng khác.
Khi vừa nhìn thấy đối phương, đôi mắt của Xuân Điền đã sáng ngời lên, cô ấy vui vẻ chào hỏi: "Tô Trà, cậu ở nhà à?"
Nghe thấy tiếng người gọi mình, Tô Trà quay đầu nhìn về phía Xuân Điền đang nở nụ cười sáng lạn, cô cũng đáp trả đối phương bằng một nụ cười.