"Đúng vậy, còn tôi nữa, sao tôi lại thành bà hổ cái rồi? Miệng người đàn bà này ăn phân hay sao thế?"
"Tôi lăn đống cỏ khô với người khác bao giờ, cô không biết miệng mình thối lắm à?"
Trương Thúy Hà trợn tròn mắt, thấy những lời mình lén đồn đãi đều bị lộ ra ngoài ánh sáng, chọc cho bao nhiêu con người ở đây tức giận, Trương Thúy Hà không nói hai lời, kéo con trai chạy mất tăm.
Lúc này bà ta không còn để ý đến chuyện tính sổ nhà họ Tô nữa, bây giờ mà không chạy, thì sẽ bị người ta đuổi theo đánh cho mà xem.
Trương Thúy Hà chạy trốn, đám người đang hóng chuyện cũng top ba top năm rời đi. Vừa đi vừa tức giận nói muốn tìm Trương Thúy Hà hỏi cho rõ ràng.
Đợi đến khi trong sân chỉ còn lại mấy người nhà họ Tô, không khí trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Người đầu tiên cất tiếng phá vỡ sự im lặng này là Vương Tú Mi.
"Con gái, con buông dao bầu xuống đi, cẩn thận chút nữa lại tự làm bản thân bị thương đó."
"Dạ, con chỉ dọa bà ta chút thôi." Tô Trà ngoan ngoãn trả lời.
Cô thực sự không muốn lấy dao để đánh nhau, lấy dao ra cũng chỉ để làm màu mà thôi, nếu chút nữa tình huống không thể kiểm soát được, cô sẽ dọa nạt một chút.
Tô Trà xoay người vào bếp cất dao.
Đợi đến khi Tô Trà ra khỏi phòng bếp, ông bà nội Tô đã quay về phòng rồi, mấy người Tô Thắng Hoa cũng về phòng, trong sân chỉ còn lại chi thứ hai nhà họ.
Vương Tú Mi kéo Tô Trà và Tô Bảo về phòng của chi thứ hai, Tô Trường Thắng cũng ôm gương mặt đầy máu của mình đi theo sau họ.
Vào phòng, Vương Tú Mi vội vàng đóng cửa lại, sau đó mở miệng hỏi chuyện vừa rồi.
Những gì mà Trương Thúy Hà nói, một chữ Vương Tú Mi cũng không tin.
Bấy giờ Tô Bảo và Tô Thắng Dân mới kể lại rõ ràng đầu đuôi sự việc.
Thế nhưng, chuyện cũng không khác những gì mà Trương Thúy Hà đã nói.
Sau khi nghe xong, Vương Tú Mi bày ra vẻ mặt hài lòng xoa cái đầu nhỏ của con trai, khích lệ cậu bé: "Làm không tệ lắm. Chút nữa mẹ sẽ thưởng cho con hai viên kẹo."
Nghe thấy chữ "kẹo" kia, đôi mắt Tô Bảo lập tức sáng lên, cậu cất tiếng: "Mẹ, con muốn ăn kẹo."
"Được được được, cho con ăn kẹo." Vương Tú Mi nói xong thì lấy hai viên kẹo đặt vào tay của Tô Bảo, lại dặn cậu bé: "Lần sau nếu có ai nói bậy về chị gái con, con nhớ phải che chở cho chị con đấy."
Tô Bảo gấp gáp bóc một viên kẹo ra nhét vào miệng, rồi mới cất tiếng ồm ồm không rõ: "Mẹ yên tâm đi, chắc chắn con sẽ che chở cho chị gái mà."