Ánh đèn màu vàng ấm áp phủ kín căn phòng, Đường Thư theo bản năng nghiêng người sang, cách tấm màn màu xám theo tiếng nhìn về phía cửa.
Lọt vào tầm mắt chính là một bóng dáng cao lớn.
Ánh mắt mờ mịt không có cách nào làm Đường Thư nhìn rõ biểu cảm của người đàn ông, chỉ thấy anh chậm rãi đi về phía mép giường, sau đó tùy ý ném một bao thuốc lá vào trên bàn sách, phát ra một tiếng vang "cạch cạch" đột ngột.
Một lát sau, Thẩm Việt trực tiếp vén màn nặng nề lên, ngồi bệ vệ xuống mép giường, đưa lưng về phía Đường Thư.
Đường Thư cảm giác ván giường trầm xuống, không nhịn được nhíu mày, con ngươi nhìn bóng lưng Thẩm Việt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Nàng cho rằng Thẩm Việt sẽ không ở nhà ngủ lại, dù sao trước kia Thẩm Việt cũng không ở nhà. Mặc dù trước kia ngủ ở nhà, Thẩm Việt mấy lần đều ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh.
Mà trước kia cô cũng quen ở nhà không mặc nội y, vừa nãy tắm xong vốn định đi ngủ liền nên không có mặc, nghĩ đến lát nữa hai người sẽ ngủ chung một cái giường, vậy thì thật xấu hổ.
Đường Thư liếc qua bờ vai rộng lớn của người đàn ông, nghĩ nghĩ, không nhịn được mở miệng: "Giường này có hơi nhỏ..."
Hai người ngủ quả thật có chút chen chúc.
Thẩm Việt đưa lưng về phía cô, giọng điệu lạnh nhạt: "Phòng kế bên bị dột."
Đường Thư dừng một chút, nhớ tới suốt cả đêm mưa rơi xối xả không ngừng, lấy lại tinh thần: "Ồ."
Nghĩ nghĩ, Đường Thư nhắc nhở anh: "Vậy anh đợi lát nữa lấy thêm một cái chăn tới đây đi."
Thẩm Việt nghe vậy hơi nghiêng người sang, từ trên nhìn xuống Đường Thư nằm thẳng trên giường, trên người cô vừa mới tắm xong còn mang theo một lớp ẩm ướt, ánh mắt có vẻ đặc biệt nhu hòa, chỉ là ngón tay thon dài trắng nõn của cô nắm chặt chăn bông trên người, mang theo phòng bị rõ ràng.
"Không cần."
Đường Thư đối diện với đôi mắt hồ ly như cười như không của người đàn ông, đuôi mắt có hơi nhếch lên, nhưng không thấy rõ cảm xúc của anh.
Đôi mắt đen nhánh hẹp dài kia tăng thêm vài phần tà khí, Đường Thư nhìn mà trong lòng căng thẳng, ngay sau đó cô giơ tay chỉ vào vị trí cửa sổ: "Trời mưa, đêm lạnh."
Đường Thư vốn dĩ cũng không giỏi săn sóc người khác, sở dĩ sẽ nhắc nhở đối phương như vậy, toàn là bởi vì vừa rồi Thẩm Việt mua đồ ăn cho cô, còn giúp cô nấu nước tắm, cho nên cô mới nói như vậy.
Trước khi đứa bé được sinh ra, Đường Thư đều cần Thẩm Việt chăm sóc, trong khoảng thời gian này bọn họ đều phải ở chung một phòng, cô cũng muốn quan hệ giữa hai người hòa hoãn một chút, không nên giống như trước kia.
"Tôi không lạnh." Nói xong, Thẩm Việt trực tiếp đá rơi giày trên chân, trực tiếp nằm uỵch xuống giường.
Vốn dĩ giường này đã nhỏ, là nhỏ theo nghĩa trên mặt chữ, đại khái là giường ván gỗ tự mình làm, kích thước cũng không phải tiêu chuẩn.
Thẩm Việt nằm xuống, lập tức trở nên càng chật chội hơn.
Đường Thư đã quen với giường đôi rộng lớn, bỗng nhiên đổi một cái giường nhỏ như vậy, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông vóc dáng cao lớn, thậm chí cô có thể cảm giác được bên Thẩm Việt truyền đến nhiệt độ nóng hổi không ngừng.
Thật ra thời tiết cũng không lạnh, thậm chí còn có chút oi bức.
Đường Thư còn đắp chăn trên người, lúc này người đàn ông bên cạnh nóng đến mức khiến cả người cô có chút không thích hợp, mặt không khỏi đỏ lên.
Cô lặng lẽ dịch vào bên trong, đợi đến khi gần như phải dán vào tường mới từ từ dừng lại.
Cứ như vậy, dường như không gian rộng rãi hơn chút.
Đường Thư đổi tư thế, đưa lưng về phía người đàn ông bên cạnh, không khí lập tức ngưng đọng lại, hai người đều không có mở miệng nói chuyện.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Đường Thư có chút buồn ngủ, nhưng ánh đèn trên đỉnh màn lại có chút chói mắt.
Cô hơi quay đầu lại, mở miệng nhắc nhở: "Tắt đèn đi, tôi muốn ngủ."
Cả ngày trôi qua, quả thật đã làm cho cô mệt mỏi muốn chết.