Thẩm Việt lười lau nước trên mặt, không nói một lời đặt hộp cơm trong tay lên trên bàn bên cạnh Đường Thư, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Không bao lâu, trong phòng bếp truyền đến tiếng bật lửa, đại khái là đang hút thuốc.
Nhưng rất nhanh sau đó, bên phòng bếp lại truyền đến từng tiếng nước rầm rầm, qua một hồi mới yên tĩnh lại.
Đường Thư nhìn hộp cơm trên bàn, không chút do dự lau nước mưa trên hộp cơm, sau đó mở nắp hộp cơm ra.
Là hoành thánh, còn bốc lên khí trắng nóng hổi.
Đường Thư rất ít ăn mấy thứ này, cũng không biết có phải là đói bụng quá hay không. Lúc này cô cảm thấy hoành thánh nóng hổi, phảng phất còn ngon hơn cả tôm hùm.
Gần như sau một phen ăn như hổ đói, Đường Thư cảm thấy cả người đều sống lại, đứa nhỏ trong bụng cũng không đá bụng cô hung mãnh như trước nữa.
Ngay khi cô sờ lên phần bụng nhô lên xuất thần, Thẩm Việt từ phương hướng toilet đi về, quần áo ẩm ướt trên người đã được thay đổi, anh mặc một cái áo ba lỗ màu đen hơi dão, lộ ra cánh tay cường tráng và đường cong vai lưng dẻo dai.
Mái tóc vừa lộn xộn vừa ẩm ướt, vừa nam tính lại có chút cuồng dã.
Đường Thư chăm chú nhìn thêm rồi mới đứng lên, suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói:
"Tôi để lại cho anh một chút hoành thánh, đến đây ăn đi."
Vốn dĩ không muốn giữ lại, nhưng nghĩ đến nếu ăn hết cô còn phải rửa hộp cơm, cho nên cầm bát ăn một nửa.
Thẩm Việt nâng mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện, lập tức đi thẳng vào phòng.
Đường Thư cũng lười để ý đến anh, ăn no uống đủ, theo bản năng giơ cánh tay lên ngửi ngửi, liền từ bên trong túi hành lý tìm ra một cái váy bằng bông, cũng dự định tắm rửa.
Nhưng cầm quần áo vào trong lòng mới nhớ ra, nơi này ngay cả máy nước nóng cũng không có, còn phải nhóm lửa đun nước nóng!
Đường Thư chỉ có thể khổ sở xách một thùng nước lớn, đi vào phòng bếp chuẩn bị đun nước nóng.
Lúc vừa tới phòng bếp, Đường Thư nhìn cái nồi sắt lớn trên bếp, không nhịn được quay đầu nhìn về phía phòng khách, chuẩn bị nhờ đỡ đồng bạn duy nhất trong nhà.
Nhưng điều khiến Đường Thư bất ngờ là người đàn ông mặt mũi âm u không biết từ lúc nào đã theo tới, nhận lấy gáo nước trong tay Đường Thư, sau đó mở nắp nồi ra.
Trong nồi đã nấu xong nước, nóng hôi hổi.
Đường Thư ngạc nhiên nhìn anh, mặc dù biết Thẩm Việt làm tất cả đều là vì đứa bé trong bụng cô, nhưng cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
"Cảm ơn."
Thẩm Việt ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại không có nói chuyện, mà là xách nửa thùng nước nóng đi về phía phòng vệ sinh.
Đường Thư lại về phòng tắm, nhìn thùng nước nóng xuất thần một lúc.
Mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng mở hộp cơm, cô mới phục hồi tinh thần lại, đưa tay cầm một cái khăn lông từ trên móc treo, lại thấy được một cái khăn mặt rách khác mắc ngang, còn nhỏ nước lỏn tỏn.
Tắm rửa xong, Đường Thư đi thẳng vào phòng, nằm lên giường.
Bôn ba một ngày, thật ra cô đã mệt chết rồi. Nhưng sự phấn khích của đại não làm cho cô ngủ không yên, nhìn màn che xám xịt vài giây cô mới ý thức được mình còn chưa có tắt đèn.
Đúng lúc Đường Thư chuẩn bị rời giường đi tới tắt đèn thì cửa gỗ trong phòng "két" một tiếng, sau đó một bóng người cao lớn đi vào.