Có lẽ trong mắt anh, cô là người có cũng được không có cũng không sao, cô có đi hay không cũng không phải chuyện quan trọng.
Nhưng quan trọng nhất là đứa nhỏ trong bụng cô!
Nghĩ đến đây, Đường Thư cảm thấy bụng ục ục kêu loạn một trận, giờ phút này hận không thể ăn một con trâu.
Cô thử hỏi: "Tôi đói bụng, có đồ ăn không?"
Khó chịu thì khó chịu, vấn đề dân sinh vẫn phải giải quyết.
Nhất là Đường Thư bây giờ còn mang thai, đoạn đường này không phải đang phối hợp điều tra thì là ngồi xe, sớm đã đói đến bụng dán vào phía sau lưng.
Thẩm Việt chậm rãi liếc cô một cái.
Ánh mắt kia ý vị vô cùng rõ ràng, giống như Đường Thư đang nói chuyện ngàn lẻ một đêm, cực kỳ đột ngột.
"Anh có thể mặc kệ sống chết của tôi, nhưng tốt xấu gì cũng phải quan tâm đến con của anh một chút!" Đường Thư khó chịu chỉ vào bụng mình, ý tứ rõ ràng.
Hai người nhìn nhau vài giây, là Thẩm Việt dời ánh mắt đi trước, có lẽ thật sự thương đứa nhỏ còn chưa ra đời trong bụng Đường Thư, cuối cùng cũng nhấc chân đi vào phòng bếp.
Sau một trận binh linh bang lang, Thẩm Việt lại mặt không biểu tình đi trở về phòng khách.
Ngay sau đó lại bắt đầu lục tung mọi thứ, qua một hồi lâu, Thẩm Việt rốt cuộc cũng tìm được ở trong ngăn kéo hai túi bóng đóng gói song hỷ đựng bánh bích quy, đưa cho cô.
"Chỉ có cái này."
Đường Thư nhìn hai túi bánh bích quy đã vỡ thành vụn của Thẩm Việt, nhíu mày.
Cô nhớ mang máng, đây là bánh hỉ lúc nguyên chủ dọn vào, hàng xóm tham gia tiệc cưới sẽ cầm về.
Nguyên chủ làm việc nhà nông nhiều năm ở nhà cậu, sớm đã chán ghét làm việc nhà, sau khi chuyển vào nhà Thẩm Việt cũng không thích nấu cơm, gần như mỗi ngày đều ra ngoài ăn.
Thẩm Việt anh cũng thường xuyên không có nhà, có lẽ ngay cả gạo để đâu cũng không biết.
Đường Thư hít sâu một hơi, đói bụng chiến thắng lý trí, sau khi nhận lấy túi bánh bích quy trong tay Thẩm Việt liền trực tiếp xé mở túi, bắt đầu ăn như một con sóc con.
Xem ra cô phải sớm chuẩn bị, nên rời đi liền rời đi, về phần đứa bé, ai có năng lực thì người đó chăm!
Đường Thư ăn miếng đầu tiên có chút như hổ đói, nếm không ra mùi vị gì, đến miếng thứ hai thì cảm thấy có chút hương vị.
Cô nhìn túi đựng đồ, in ấn có chút mơ hồ, có lẽ là sản phẩm của xưởng nhỏ.
Nhưng ăn vẫn rất ngon.
Có lẽ là do đói.
Đúng lúc này, bên cửa truyền đến một tiếng loảng xoảng, cái cửa sắt kia đã cũ rồi, lúc mở ra đóng lại sẽ phát ra tiếng vang chói tai.
Đường Thư đoán là Thẩm Việt lại ra ngoài, cô cũng không muốn để ý tới anh, đêm nay anh không trở về ngủ thì càng tốt hơn.
Tránh khỏi xấu hổ.
Nhưng chờ đến khi cô ăn xong túi thứ hai, trước cửa lại có tiếng bước chân truyền đến, một bóng người bước nhanh vào phòng khách.
Đường Thư nghiêng đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Thẩm Việt, góc độ này nhìn qua có loại cứng rắn vô lại, vô cùng anh tuấn lại hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Thẩm Việt rũ mắt nhìn cô, tóc còn nhỏ nước.
Lúc anh ra ngoài lại không có bung dù.