Thím Lưu nghe vậy, vỗ đùi một cái: "Được, vậy trước khi ngủ thím liền nấu cháo, ngày mai là có thể mang đi bán, đơn giản lại mau lẹ."
Đường Thư vừa nói như vậy, thím Lưu liền xốc lại tinh thần, kéo Hổ Tử ở một bên đang ăn bánh ngọt chuẩn bị về nhà chuẩn bị nấu cháo.
Nhìn thấy Hổ Tử đã ăn gần hết bánh ngọt trong nồi cơm điện, liền gõ nó một cái: "Con tìm đường chết à, để lại một chút cho chị dâu con ăn!"
Hổ Tử sờ cái đầu bị gõ đau, ấm ức nói: "Biết rồi, con chỉ ăn có hai miếng!"
Đường Thư thấy thế, liền lấy ra một cái túi, bỏ bánh ngọt còn lại vào, kín đáo đưa cho Hổ Tử: "Có thể ăn là phúc, em mang về ngày mai làm bữa sáng ăn."
Hổ Tử cười hì hì nhận lấy, "Cảm ơn chị dâu."
Thím Lưu vừa đi vừa mắng nó: "Chỉ biết ăn thôi, thi cử không thấy con thi 100 điểm!"
Hổ Tử lè lưỡi: "Nếu con còn không biết ăn, chẳng bằng mẹ xiên sống rồi đốt luôn đi."
Đường Thư nghe tiếng cãi nhau của hai người, cười cười, đóng cửa lại.
*
Đám người vừa đi, Đường Thư lại ngủ, có lẽ là vì quá mệt mỏi nên ngủ sớm.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, thím Lưu đã chuẩn bị bột mì và nhân xong, còn nấu một nồi cháo.
Đường Thư bắt đầu cầm túi xách, hôm nay bọn họ chuẩn bị nhiều nhân bánh, có thịt có chay, còn có rau hẹ đậu hũ, cùng với bánh bao nhân dưa chua.
Số lượng bánh bao cũng nhiều hơn so với lúc đầu, toàn bộ cộng lại có khoảng 150 cái.
Gói xong một loại nhân bánh liền trực tiếp cho hấp, thím Lưu phụ trách nhóm lửa, thuận tiện nấu chút sữa đậu nành.
Đường Thư nghĩ muốn mở quầy bán bữa sáng chỉn chu, vì thế lại mua một ít bột đậu nành, tranh thủ thời gian hấp bánh bao, liền đốt lửa nấu một nồi sữa đậu nành, tính toán đưa cho khách hàng mua nhiều một lần.
Thứ miễn phí ai mà không thích?
Khi đến ngã tư đường, hai người dẫn theo Hổ Tử còn chưa tỉnh ngủ đến gần trường học, bắt đầu bày quầy bán hàng.
Dòng người dần dần nhiều hơn, có mấy người hôm qua đã ghé hàng bánh bao Đường Thư, bọn họ đều nói bánh bao đầy nhân, vị tươi, cho nên hôm nay lại tới mua.
Mấy người bày quầy bán hàng phụ cận nhận ra thím Lưu, vì vậy liền tận tình khuyên bảo bà ấy: "Thím, đứa trẻ nhà thím ưỡn bụng còn đi ra ngoài làm việc, thật sự rất hiểu chuyện, thím cũng đừng trách mắng con bé."
"Chứ gì nữa, hai đứa con nhà thím đều rất chăm chỉ, đứa lớn mang thai, đứa nhỏ còn đang học tiểu học, đã biết kiếm tiền nuôi gia đình, đối xử với bọn nó tốt một chút đi."
Hình tượng mẹ chồng ác độc của thím Lưu hôm qua đã ăn sâu vào lòng người, khó tránh khỏi sẽ bị người ta nhớ rõ, vì thế hạ thấp tư thái, đáp: "Tôi biết rồi, đứa nhỏ quả thật rất hiếu thảo, hôm qua trở về còn làm bánh ngọt cho tôi ăn, tôi cũng là mỡ heo làm mờ tâm trí, để tiền trong mắt, mọi người dạy dỗ rất đúng."
Ông chú bán bánh nướng kế bên liền nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên, khen: "Con gái nhà cô còn biết làm bánh ngọt à? Rất lợi hại đó! Mọi người đều là người một nhà, sống mà, va va chạm chạm luôn có, muốn kiếm tiền cũng phải từ từ."
Đường Thư không đành lòng để thím Lưu bị hiểu lầm, liền nói: "Thật ra thím cháu sợ không bán được nên sốt ruột mà thôi, không phải cố ý hung dữ với cháu."
Nhớ lại dáng vẻ thím Lưu véo cánh tay mình, thật giống như vẻ mặt của Dung ma ma trong Hoàn Châu Cách Cách véo Tử Vi, kỹ năng diễn xuất còn rất tốt.
Ông chú bán bánh nướng nghe xong không tin, ngày hôm qua ông ấy nghe được rõ ràng, chồng cô gái này chạy trốn, bụng còn mang thai chưa sinh, đặt ở nơi nào cũng là một sự tồn tại vướng víu.
Ông ấy đoán thím Lưu sở dĩ còn giữ Đường Thư, đại khái là bởi vì cô còn biết chút tay nghề, bằng không sớm đã đuổi cô ra khỏi nhà.
Ông ấy nhìn bộ dáng mềm mại của Đường Thư, thở dài nói: "Cháu có tay nghề còn đỡ, thế nào cũng không đói chết, cứ từ từ đi."
"Ừ, cảm ơn chú." Đường Thư cười cười với ông chú kia, sau đó múc một bát cháo, đưa cho ông ấy.
Lượng người qua lại càng ngày càng nhiều, học sinh hai trường tiểu học trung học đều đến trường học, việc làm ăn dần dần tốt lên.
Bánh bao của bọn họ bán rất chạy, bởi vì Đường Thư nói mua hai cái bánh bao thì tặng sữa đậu nành, cho nên bán rất nhanh.