Trải qua ba tiếng xe, mắt thấy trời đã tối đen, một nữ công an nhìn mưa to xối xả bên ngoài, hỏi cô: "Cần thông báo cho chồng cô không?"
Đường Thư ngồi ở hàng ghế sau xe cảnh sát, cửa sổ thủy tinh phản chiếu ngũ quan xinh đẹp dịu dàng của cô, cô vội vàng kéo áo, chậm rãi lắc đầu: "Không cần, cảm ơn."
Thẩm Việt sợ là ngay cả suy nghĩ đánh chết cô cũng có.
Nhưng đồng chí công an xuất phát từ thái độ chịu trách nhiệm, vẫn trực tiếp lái xe đến trước cửa nhà Thẩm Việt.
Không còn cách nào khác, thẻ căn cước của cô ghi cái địa chỉ này.
Trấn nhỏ năm 1995, hai bên đường đều là nhà lầu thấp bé xám xịt, rất nhiều cửa hàng sớm đóng cửa nghỉ ngơi, trên tường in một hàng chữ màu đỏ bắt mắt ——
"Nếu muốn giàu, trồng nhiều cây, sinh ít con nuôi nhiều heo."
Mưa vẫn còn tí ta tí tách không ngừng, Đường Thư đứng trước một căn nhà trệt thấp bé, sững sờ thật lâu.
Cuối cùng từ trong túi móc ra chìa khóa, khóa cửa rỉ ra vết rỉ sắt màu đỏ "cùm cụp" một tiếng, theo đó cửa được mở ra.
Đẩy cửa ra chính là một cái sân nhỏ hẹp, nước đọng từ mái nhà rơi xuống ào ào, bên trong không có chút ánh sáng nào, sơn đen tối hù.
Đường Thư thở dài một hơi, không có ai.
Cô mò mẫm đẩy cửa phòng khách, đầu tiên là mở đèn điện rồi mới nhìn quanh căn nhà này một chút.
Nhà gạch cũng không lớn, chỉ có một phòng khách hai phòng ngủ, thêm một sân và phòng bếp nhà vệ sinh, có lẽ chừng sáu bảy mươi mét vuông.
Phòng khách bày một bàn hai ghế dựa, còn có một bàn trà nhỏ, trên bàn trà còn có dụng cụ pha trà chưa rửa, là trước khi nguyên chủ rời đi đã uống qua.
Đầu tiên Đường Thư thay quần áo đã mặc cả ngày, có lẽ nguyên chủ nghĩ đến sau khi đi thành phố lớn thì có thể sống cuộc sống vàng son choáng ngợp, cô liền mang theo mấy cái váy bỏ chạy, trong tủ quần áo trong phòng còn để lại mấy bộ váy trước kia của cô, miễn cưỡng mặc vừa.
Sau khi thay quần áo xong, Đường Thư đi tới bên cạnh bàn trà, cầm lấy ấm trà bằng nhôm rót cho mình một chén nước sôi để nguội.
Sau khi ục ục uống hết một chén đầy, cô mới ngồi xuống ghế bên cạnh, lau vệt nước bên môi. Lúc cô chuẩn bị tìm chút đồ ăn, cửa sắt ngoài sân vang lên một tiếng loảng xoảng.
Một bóng người cao lớn chậm rãi bước vào phòng khách, Đường Thư đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy đối phương thì lại ngẩn người.
Người đàn ông mặc áo màu trắng, quần dài màu đen, bả vai rất rộng, ánh sáng yếu ớt chiếu vào mặt anh, mơ hồ nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng và đôi môi mỏng mím chặt của anh.
Quần áo trên người anh đều ướt đẫm, nước nhỏ từ ống quần xuống chảy lên trên gạch lát trong phòng khách. Mái tóc hơi dài của anh ướt sũng, anh tùy ý vuốt ra sau đầu, mấy sợi tóc đen rơi xuống trên mặt anh, có loại cảm giác đáng thương không nói nên lời.
Cũng như vậy, cũng có một vẻ đẹp vỡ nát khiến người ta không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.
Anh đi vào với tư thái tùy ý, ánh sáng của đèn sợi vôn-fram rơi trên mặt anh, càng chiếu rõ ngũ quan tinh xảo của anh.
Có lẽ là cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của cô, Thẩm Việt nghiêng đầu nhìn về phía cô bên này, đôi mắt màu đen kia sâu như là đầm nước không thấy đáy, bình tĩnh không chút ấm áp.
Đường Thư đối diện với ánh mắt của Thẩm Việt, hít sâu: "Tôi không đi."