Bụng Đường Thư tuy đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng lại không đủ tháng, lỡ như xảy ra chuyện gì, sinh non, vậy bà ấy có miệng cũng nói không rõ.
Dù sao thân phận hiện tại của bà ấy cũng là một bà thím ác độc, nếu Đường Thư sinh non vào lúc này, bà ấy nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Hơn nữa, bà ấy cảm thấy đứa nhỏ Đường Thư này, vừa nhìn đã biết là người không biết mặc cả, hẳn là người ta nói bao nhiêu tiền liền đưa bấy nhiêu.
Đường Thư cười cười: "Yên tâm, cháu định mua nhiều một chút, sau đó bảo ông chủ đưa về nhà cho cháu, sẽ không để bản thân chịu mệt."
Trước đó thím Lưu có quen biết ông chủ trại heo, tối hôm qua thím Lưu gọi điện thoại qua, nửa đêm ông chủ kia đã đưa thịt heo tới, người ở thành trấn nhỏ làm ăn vẫn rất thực tế.
Thím Lưu suy nghĩ nói: "Vậy cháu nhớ số điện thoại của nhà thím, có chuyện gì đừng cậy mạnh. Được rồi được rồi, thím vẫn là không yên lòng một mình cháu, chờ thím đẩy xe trở về, liền ra đường tìm cháu."
"Được, vất vả thím đẩy xe trở về."
*
Đường Thư không lấy số tiền bán bữa sáng, như vậy không tiện ghi sổ, hơn nữa số tiền kia đến lúc đó còn phải chia cho thím Lưu, nếu sai số, sẽ không dễ thanh toán.
Trong trí nhớ, đoạn đường phồn hoa nhất của trấn nhỏ chính là đường chính, mỗi khi đến phiên chợ sẽ bày đầy quán nhỏ bán gà vịt, ngỗng, rau dưa và trái cây, phần lớn đều là người từ thôn bên cạnh trấn tới bày.
Hôm nay vừa vặn là phiên chợ, nhưng mà lúc này đã hơi muộn, rất nhiều người đã gánh gánh hàng của mình chuẩn bị về nhà.
Đường Thư đầu tiên là đi tới những cửa hàng quần áo, định mua hai bộ váy bông thuần túy, nhưng vừa hỏi giá cả, thiếu chút nữa làm cô hộc máu!
Một chiếc váy phải 60 tệ, ông chủ ăn mặc rất mốt, còn nói đó là hàng cao cấp lấy từ Dương Thành về, lúc mới ra thị trường còn bán 100 tệ đấy!
Đường Thư thật sự không thể tin được đồ vật trong trấn nhỏ này lại bán đắt như vậy, cuối cùng giá thấp nhất cũng là năm mươi đồng, cô quay đầu liền đi.
Nhìn như vậy, mở một cửa hàng quần áo không phải kiếm lời hơn nhiều so với quầy bán đồ ăn sáng sao?
Quả nhiên vẫn phải có vốn.
Cuối cùng Đường Thư dứt khoát đi tới quầy hàng bên cạnh chợ, rẻ thì rẻ, nhưng Đường Thư sờ vào vải, gần như đều là chất liệu sợi tổng hợp bị thành phố lớn đào thải, sờ vào cũng không thoải mái.
Cô dứt khoát từ bỏ ý định mua quần áo mới, trở về xem Thẩm Việt có một chút quần áo không thường mặc hay không, sửa một chút nói không chừng cũng có thể làm váy.
Nghĩ như vậy, Đường Thư đi thẳng đến bách hóa bán hoa màu.
Trong trấn nhỏ này cũng chỉ có hai nhà bán sỉ hoa màu, vị trí cũng rất dễ tìm, phỏng chừng cửa hàng là nhà mình, cho nên đặc biệt lớn. Bên trong có rất nhiều loại hoa màu và nguyên liệu, Đường Thư có thể một lần mua đủ nguyên liệu cần dùng cho ngày mai.
‘Đường Thư’ trước đó cũng từng mua bánh bao ở trên đường, cảm giác bột hơi vàng, ăn vào khá thô ráp, chắc bột mì dùng không phải bột mịn.
Tuy rằng cô cũng muốn tiết kiệm vốn, nhưng bản chất thức ăn là "ăn" trước, nếu ngay cả cảm giác ăn và hương vị đồ ăn nên có cũng không thể đảm bảo được, vậy chi bằng không làm, đã làm thì phải làm cho ngon nhất.
Cho nên cô trực tiếp chọn bột mì tinh đặc chế, dự định lấy một túi năm mươi cân trước, đang lúc cô chuẩn bị gọi người liền nghe được "Di" một tiếng, sau đó không quá xác định hô: "Chị dâu?"
Trang Đại Thành từ khi Đường Thư vào cửa vẫn luôn quan sát cô, ngay từ đầu còn không xác định mình có phải nhận lầm người hay không, dù sao trước kia Đường Thư tựa hồ không phải như vậy, anh ấy cũng nói không rõ là không giống ở chỗ nào, nhưng cảm giác Đường Thư trước mắt tựa hồ đã thay đổi thành người khác, mặt mày tỏa sáng.
Đường Thư theo tiếng nhìn sang, đối diện với ánh mắt tò mò của Trang Đại Thành, sau đó mới đáp: "Anh... Anh là bạn của Thẩm Việt?"
Bỗng nhiên nhớ tới, hình như lúc trước đi khám thai đã gặp qua người này.