Sau khi trường học đóng cửa, người đi trên đường liền ít đi hơn phân nửa.
Nhưng trong l*иg hấp chỉ còn lại mười mấy cái bánh bao, tới chín giờ Đường Thư đã bán hết rồi.
Chú bán bánh nướng bên cạnh cũng định dọn quầy, thấy Đường Thư đang bận việc một mình, liền chủ động hỏi: "Cô gái, cô ở bên nào vậy? Một mình cô có thể đẩy xe trở về không? Người thím kia của cô đâu?"
Trải qua màn kịch diễn ra buổi sáng kia, ông chú đã coi cô là cô vợ nhỏ không nơi nương tựa, lúc nào cũng có thể bị thím đuổi ra khỏi nhà.
Mặc dù bây giờ còn chưa chính thức vào mùa hè, nhưng đến hơn 9 giờ 10 giờ, ánh nắng vẫn rất gắt, phơi nắng thời gian dài cũng sẽ không thoải mái.
Đường Thư lau mồ hôi trên trán, khẽ cười nói: "Cháu ở đường phía tây, đợi lát nữa thím cháu sẽ tới hỗ trợ, chú yên tâm ạ."
Ông chú ở một thôn trang nhỏ phía đông, hai người không cùng đường, cũng không có cách nào: "Chú ở phía đông, vậy cháu chờ thím cháu một chút, một mình đừng cậy mạnh."
Ông chú thu dọn xong xe đẩy nhỏ của mình, rời đi trước một bước.
Đường Thư còn chưa vội về nhà, sáng nay lúc bán bánh bao, cô quan sát rất nhiều học sinh tiểu học, gần như có gần một nửa học sinh là mua bữa sáng ở gần đây.
Món mà bọn họ lựa chọn đều tương đối đơn giản, đều là bánh bao bánh quẩy, nhưng Đường Thư cũng nhìn thấy có vài đứa cầm bánh ngọt nhỏ trong tay, hơn nữa còn ăn ngon lành.
So với bánh bao, Đường Thư cho rằng khẩu vị của trẻ con vẫn sẽ thiên vị bánh ngọt ngọt hơn một chút.
Nhất là bé gái, phần lớn vẫn thích ăn đồ ngọt, khi còn bé cô rất thích ăn kẹo.
Cho nên cô định trước khi dọn quán đi đến đường cái trên trấn xem thử, quan sát một chút trên trấn này có nhiều cửa hàng bánh ngọt hay không, thuận tiện mua chút bột mì gluten thấp và gạo nếp.
Nếu như muốn mở cửa hàng bán đồ ăn sáng, khẳng định không thể chỉ bán bánh bao, mặt hàng phải chuẩn bị nhiều một chút, để khách hàng có nhiều sự lựa chọn hơn một chút.
Nhưng làm bánh kem phải đánh lòng trắng trứng, cô và thím Lưu đoán chừng thay phiên đánh cũng quá sức.
Đang nghĩ như vậy, thím Lưu trốn ở góc quan sát rất lâu, nhìn người bày quầy đã đi bảy tám phần liền đi tới.
"Tiểu Thư, đã bán hết đồ rồi sao?"
Đường Thư thấy là thím Lưu, liền lấy bình tiền bán bánh bao hôm nay ra, sau đó nói: "Bán xong rồi, tiền đều ở đây."
Cô vừa mới ước lượng sơ qua, hôm nay bọn họ bán được khoảng tám mươi cái bánh bao, tổng cộng hơn bốn mươi tệ, trừ đi chi phí, đại khái kiếm lời hơn hai mươi tệ.
Nhìn như vậy cũng không nhiều lắm, nhưng một tháng trôi qua lại có sáu bảy trăm!
Đây không phải tốt hơn làm công sao?
Điều này càng làm Đường Thư kiên định với ý nghĩ vừa rồi, phải làm phong phú đồ ăn sáng một chút, nói không chừng có thể kiếm được lời nhiều hơn!
Thím Lưu liếc nhìn đống tiền mặt xanh xanh đỏ đỏ, mắt sáng lên, sau đó lại nhét bình tiền về ngăn ngầm xe đẩy, nói: "Nơi này nhiều người, chúng ta về nhà lại đếm sau."
Trị an của trấn nhỏ cũng không được tốt lắm, chuyện trộm gà trộm chó buổi tối thường xuyên xảy ra, tiền tài có thể không lộ thì không lộ, tránh cho người khác chú ý.
Chồng của bà ấy mỗi lần chạy vận chuyển hàng đem tiền về, bà ấy trước tiên liền gửi đến ngân hàng, không dám để ở trong nhà.
Đường Thư lập tức hiểu ý thím Lưu, nói: "Được."
"Đúng rồi thím Lưu, lát nữa cháu muốn đi ra đường mua thêm bột mì và đường, buổi chiều làm bánh ngọt cho Hổ Tử ăn. Hơn nữa cháu định ngày mai chuẩn bị nhiều đồ hơn một chút, buổi sáng có nhiều học sinh mua bữa sáng như vậy, có nhiều lựa chọn một chút, nói không chừng việc buôn bán sẽ tốt hơn."
Thím Lưu ngược lại không nghĩ tới muốn kiếm thật nhiều tiền, nhìn bụng Đường Thư, cau mày: "Hôm nay cháu dậy sớm như vậy, chịu được không? Hay là để thím đi, thím còn có thể mặc cả nữa."