Trấn nhỏ đối với quầy hàng bày bán cũng không tính là nghiêm ngặt, ngoại trừ quầy hàng nhỏ của bọn họ, bên cạnh còn có các quầy hàng nhỏ như lương bì, màn thầu, các món ăn vặt, có một số quầy hàng nhỏ đã bận rộn mở hàng, trước quầy hàng có mấy người vây quanh chờ mua bánh nướng.
Hổ Tử vừa hô như vậy, bọn họ liền ngẩng đầu nhìn lại.
Hổ Tử thấy thế, lại cao giọng nói: "Mọi người mau đến xem, bánh bao thịt nóng hổi, chỉ cần năm hào là có một cái!"
Bên cạnh bán bánh nướng chỉ cần ba hào một cái, bên cạnh còn có bánh kẹp, bánh bao thịt năm hào, bánh bao rau là ba hào, theo giá tiền mà suy xét, bánh bao của Đường Thư không có bất kỳ ưu thế nào.
Hơn nữa phần lớn người đi ngang qua đây đều là học sinh tiểu học, trung học và người đến nhà máy làm việc, trong túi trẻ con không có bao nhiêu tiền, người làm công ở nhà máy càng không nỡ mua bánh bao đắt tiền như vậy, tùy tiện mua một cái bánh bao hai hào cũng có thể ăn một bữa.
Nhưng cũng không phải không có ai mua, vừa rồi Hổ Tử hét lên, có một người đàn ông trông giống như công nhân viên chức, chắc là nhìn thấy Hổ Tử còn nhỏ tuổi như vậy, còn có Đường Thư ưỡn bụng lớn đi ra bày sạp, liền bỏ tiền mua một cái bánh bao nhân thịt, một cái bánh bao nhân rau.
Nhưng đối phương tựa hồ là vội vàng muốn đi làm, cầm bánh bao liền đi, cũng không biết có hợp khẩu vị của người nọ hay không.
Không nhận được phản hồi kịp thời, mấy người Đường Thư lại là ngày đầu tiên tới bày quán, không có khách quen, cho nên việc làm ăn so với quầy hàng nhỏ bên cạnh vắng vẻ hơn một ít.
Thím Lưu vốn rất tự tin, bà ấy đã từng nếm thử tay nghề của Đường Thư, cảm thấy mùi vị rất ngon, cho nên mới chủ động nói muốn giúp đỡ.
Nhưng tình huống bây giờ, lại làm cho bà ấy nhớ lại kinh nghiệm mở cửa hàng của mình, tình huống bi thảm vắng vẻ trước cửa kia còn rõ mồn một trước mắt, trong nháy mắt liền thất lạc đến đáy cốc.
Hổ Tử ở bên cạnh vẫn đang ra sức hét to, lúc nhìn thấy bạn học của nó còn kéo bạn học đến, nhưng có một số đứa đều đã ăn ở nhà rồi mới đến trường học, Hổ Tử kéo mấy người liền bán được một khoản.
Hổ Tử cầm bình nước bên cạnh uống một ngụm, nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay thím Lưu, nhíu mày: "Còn hai mươi phút nữa là bắt đầu tiết học rồi, làm sao bây giờ? Còn ba l*иg bánh bao chưa bán xong nữa."
Hơn nữa Đường Thư hôm nay làm ba loại bánh bao, có thịt, rau, còn có bánh mì hấp rải hành lá lên, nếu như thiếu một nhóm học sinh, phỏng chừng việc buôn bán sẽ càng thảm đạm.
Đường Thư nhìn bánh bao trong l*иg hấp lớn, cô kỳ thật không sốt ruột, dù sao đây cũng là ngày đầu tiên bán thử, nhưng cô cũng tin tưởng tay nghề của mình cho nên mới dám buông tay đánh cược một lần.
Nhưng thím Lưu và cô không thân chẳng quen, trời còn chưa sáng đã nhào bột, bây giờ vắng vẻ như vậy, trong lòng đoán chừng là có chút khó có thể tiếp nhận.
Đường Thư nhớ lại những năm qua xem livestream bán hàng, nhìn bụng mình tròn vo sinh ra một kế.
Vì thế ghé vào bên tai thím Lưu nhẹ nhàng nói: "Thím Lưu, cháu có một biện pháp, nhưng cần sự phối hợp của thím."
"Nói mau nói mau."
Đường Thư suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỉ là phải khiến thím chịu cực một chút."
Thím Lưu nhẹ nhàng cười: "Chỉ cần có thể bán đồ đi, thím nhất định sẽ phối hợp đến cùng! Hơn nữa, trước kia thím vì nhập hàng còn từng đi đến lò mổ của người ta ngồi hơn nửa đêm, ta chưa từng cảm thấy khổ cực."
Chỉ cần bà ấy không cảm thấy mình chịu khổ cực, vậy khổ cực chính là người khác.