Đường Thư một tay kéo Hổ Tử, chậm rãi đi ra ngoài sân, vừa vặn đυ.ng phải thím Lưu đang tìm con ngoài đường.
Đường Thư chậm rãi đi tới, nhỏ giọng nói: "Thím Lưu, Hổ Tử đang ở nhà cháu. Vừa rồi cháu thấy Hổ Tử ra ngoài chơi, một mình cháu ăn cơm lại cảm thấy vô vị, liền kéo nó ăn cùng cháu một ít đồ, hi vọng thím đừng mắng nó."
Thím Lưu nhìn thấy đứa con trai đang trốn sau lưng Đường Thư ngó dáo dác, làm sao không biết chắc chắn là thằng nhóc nhà mình tới tìm Đường Thư?!
Nhưng Đường Thư nói như vậy, bà ấy cũng không tiện nổi giận ngay tại chỗ, đành phải ngượng ngùng cười cười.
"Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ? Nhà chúng ta cũng nấu cơm, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, chỉ làm cho người ta thêm phiền phức."
"Đâu có." Đường Thư tiếp tục khách sáo cười khẽ: "Hổ Tử nghe lời, vừa rồi thấy cháu không tiện, còn giúp cháu nhóm lửa, Hổ Tử, em nói có đúng không?"
Hổ Tử từ sau lưng Đường Thư thò đầu ra, gật mạnh đầu với thím Lưu: "Dạ dạ dạ."
Thím Lưu bị bộ dạng giảo hoạt của Hổ Tử chọc cho tức giận đến giậm chân tại chỗ, nhìn thấy trong tay nó còn cầm theo một túi bánh bao lớn, tức giận đến mức gõ nó một cái: "Mày ăn không uống không còn chưa đủ sao? Thế mà còn cầm nhiều như vậy?"
Đường Thư che chở Hổ Tử, nói: "Thím Lưu đừng mắng nó, là cháu cứng rắn nhét cho nó. Hơn nữa, cháu đã ăn bao nhiêu rau dưa trái cây nhà thím rồi, chút bánh bao này thím cũng đừng khách khí với cháu."
Thím Lưu đương nhiên cũng chỉ là ngoài miệng trách cứ đứa nhỏ một chút, nếu Đường Thư đã nói như vậy, liền thuận theo bậc thang mà xuống: "Cơm canh nhà hàng xóm thơm ngon, thằng nhóc này khẳng định là ngửi thấy đồ ăn nhà cháu, cố ý đến chỗ cháu ăn nhờ ở đậu, Tiểu Thư cháu đừng để ý."
"Hổ Tử, mau cảm ơn chị dâu con đi."
Hổ Tử cười vang nói: "Cảm ơn chị dâu."
"Đừng khách khí." Đường Thư lắc đầu cười nói: "Có Hổ Tử ở đây, một mình cháu cũng không buồn lắm."
Thím Lưu nghe vậy ngẩn ra, giương mắt nhìn thoáng qua sân nhà nhà Đường Thư: "Thẩm Việt lại đi ra ngoài sao?"
"Vâng." Đường Thư cúi thấp đầu, ra vẻ ngoan ngoãn: "Cháu sắp sinh rồi, anh ấy muốn ra ngoài kiếm ít tiền."
"Vậy cũng không thể ra ngoài vào lúc này được? Có phải lại phải mất một khoảng thời gian nữa mới trở về không?"
Thím Lưu biết Thẩm Việt, trước kia nửa tháng mới về nhà một lần, lúc ở nhà cũng không ở lâu, mắt thấy bụng Đường Thư càng lúc càng lớn, trong nhà lại không có người phụ một tay, vậy sao được?
Đường Thư khẽ thở dài: "Vậy cũng chẳng còn cách nào, cháu không tiện đi tìm việc làm."
Hổ Tử đột nhiên thò đầu ra, từ thấp xuống nhìn lên Đường Thư, nói: "Chị dâu, bánh bao chị làm ngon như vậy, có thể đi bán bữa sáng, chuyện làm ăn nhất định sẽ rất tốt!"
Thím Lưu nghe xong, gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, bánh bao hôm nay cháu đưa cho chúng ta ăn rất ngon, thím dám nói trong trấn này không có ai làm ngon hơn cháu, tay nghề của cháu mà buôn bán nhất định có thể kiếm tiền!"
Bà ấy còn tưởng rằng Đường Thư sẽ không làm việc nhà, không ngờ bánh bao lại ngon như vậy. Thật ra trước kia bà ấy cũng có ý tưởng mở cửa hàng, nhưng tay nghề của mình không thông, mở nửa tháng đều đi bắt ruồi, sau đó dứt khoát dẹp cửa hàng, cho người khác thuê.
"Thật ra cháu cũng từng nghĩ tới làm chút buôn bán nhỏ, thím nói chúng ta đều gần trường tiểu học, lưu lượng khách cũng không cần lo lắng." Đường Thư khẽ thở dài một hơi, nhìn bụng của mình: "Chính là bụng của cháu càng ngày càng lớn, Thẩm Việt cũng không yên tâm để một mình cháu ra ngoài bày sạp."