Đường Thư trừng mắt nhìn anh, thở phì phì đẩy cửa ra, trực tiếp cởi đôi giày không thoải mái lắm ra, sau đó đi vào phòng thay váy lụa ren trên người.
Mãi đến tận khi ăn tối xong, Đường Thư không để ý tới anh nữa, ăn cơm xong lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu ghi chép.
Trên người cô chỉ có một nghìn tệ mấy ngày trước lấy được ở nhà ga, ở thời đại này mặc dù nhìn như rất nhiều, nhưng sau khi sinh con chắc chắn phải tiêu một số tiền lớn, tiền này không chỉ phải tiêu tiết kiệm, còn phải nghĩ làm sao có thể kiếm được thêm một chút.
Hôm nay đi kiểm tra thai tốn bảy mươi tệ, trong đó siêu âm là đắt nhất, lại mua mấy chai canxi và vitamin, tổng cộng tốn hơn tám mươi tệ.
Thêm tiền mua đồ ăn, một ngày đã tốn gần một trăm.
Đường Thư ghi chép từng khoản từng khoản tiền, tính toán ngày mai lại mua hai bộ váy rộng rãi một chút, tạm thời không mua thứ khác.
Khép sổ tay lại, Đường Thư duỗi cánh tay một cái, vừa vặn đối diện Thẩm Việt vừa tắm rửa xong đi ra, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.
Thẩm Việt có chút xấu hổ, dời ánh mắt đi, "Tôi và con trai bà ta từng đánh nhau, bà ta cũng là ‘nhìn người gọi món’ mà thôi."
"Lúc đi học, con trai bà ta là bạn cùng bàn của tôi."
Đường Thư hậu tri hậu giác phỏng đoán được, bà ta ở trong miệng Thẩm Việt, là chỉ Lý Hồng Mai hôm nay nói luyên thuyên.
Mà bạn cùng bàn của Thẩm Việt, trong đầu Đường Thư đột nhiên hiện lên một ý, đó không phải là nam chính của thế giới tiểu thuyết này sao?
Đường Thư tò mò tại sao Thẩm Việt lại đánh nam chính trong tiểu thuyết dữ dội như vậy, liền hỏi: "Vì sao các anh đánh nhau?"
Thẩm Việt ánh mắt nhàn nhạt, thần sắc trên mặt cũng thong dong: "Thấy cậu ta không vừa mắt liền đánh thôi."
Đường Thư: "..."
Đường Thư đặt sổ và tiền lẻ còn lại vào ngăn kéo, sau đó đổ chút nước rửa tay, không quá tin tưởng hỏi: "Có phải anh ta nói anh cái gì không? Anh mới đánh anh ta?"
Lúc đi học, con trai hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ đánh nhau, nhưng mà giống như Thẩm Việt và nam chính ghi thù nhớ lâu như vậy, đoán chừng là đã từng phát sinh cái gì đó.
Lúc Thẩm Việt đi học, bà ngoại anh còn chưa qua đời, anh cũng không đến mức lăn lộn đến mức nhìn người không vừa mắt liền động thủ đánh nhau, không chừng là nam chính tiểu thuyết gì đó chọc anh trước.
Dù sao Thẩm Việt từ nhỏ đã theo bà ngoại lớn lên, ở trong mắt người khác chính là đứa nhỏ không cha không mẹ, đều nói người nông thôn thuần phác, nhưng ngàn người có ngàn mặt, người ghét bạn phú quý, người chê bạn nghèo khó cũng nhiều.
Vừa rồi Thẩm Việt nói Lý Hồng Mai ‘nhìn người chọn món’, không phải là thấy Thẩm Việt không cha không mẹ mới lấy anh ra nói luyên thuyên hay sao, phàm là trong nhà còn có trưởng bối, nào dám ở trước công chúng thêu dệt người khác như vậy?
Thẩm Việt vẻ mặt bất ngờ, ở sâu trong nội tâm có một góc giống như là bị nhét đầy bông mềm.
Chỉ cần nói đến chuyện anh đánh nhau, người người đều sẽ nói anh là một tên lưu manh, khẳng định là anh sai.
Thẩm Việt vốn định nhảy qua đề tài này, nhưng Đường Thư một giây sau lại phi thường nghiêm túc nói: "Anh là cha của đứa nhỏ, tôi khẳng định không thể để cho thanh danh của anh liên lụy con bé, chuyện nào không làm thì tuyệt không thể để cho bọn họ nói hươu nói vượn!"
Thẩm Việt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Đường Thư, ánh mắt dịu đi rất nhiều, trêu ghẹo nói: "Được, về sau nếu lại có người nói luyên thuyên sau lưng, tôi liền ra mộ gọi bà đi tìm bọn họ tính sổ!"
Đường Thư bị bộ dạng cà lơ phất phơ của anh chọc cười, đối diện với đôi mắt thâm thúy sáng ngời của Thẩm Việt, nội tâm chậm rãi mềm mại xuống.
Một ý niệm yên lặng xông lên não, mặc kệ Thẩm Việt trong sách là người như thế nào, nhưng bây giờ cô đã đi tới thế giới này, cô cũng sẽ không để cho Thẩm Việt đi vào lối rẽ.
Ánh đèn vàng ấm bao phủ xuống, hai người ngồi trên ghế, nhìn nhau nở nụ cười.