Đường Thư không biết quá trình kiểm tra thai là gì, nhưng mà kiểm tra thân thể vẫn có kinh nghiệm, nếu kiểm tra lấy máu, bình thường đều là bụng rỗng, cho nên tối hôm qua đã đặc biệt nhắc nhở Thẩm Việt phải gọi cô dậy sớm một chút.
Thẩm Việt rõ ràng sững sờ trong chốc lát, nhưng vẫn đi qua tủ quần áo bên kia, tiện tay cầm lấy một bộ quần áo của Đường Thư từ bên trong.
Đường Thư nhìn chiếc váy lụa ren màu hồng phấn mà Thẩm Việt lấy tới, thiếu chút nữa không thở nổi, bộ quần áo kiểu này vẫn là thời thiếu nữ cô mới dám mặc như vậy thôi.
Nhưng mà trong ngăn tủ, hầu như đều là trang phục cảm giác thiếu nữ mười phần.
Xem ra còn phải mua hai bộ váy rộng rãi một chút, nếu không bụng càng lúc càng lớn, mặc quần áo này cũng quá khó chịu.
Thẩm Việt giúp cô đóng cửa lại, cô gian nan từ trên giường bò dậy, không tình nguyện mà thay quần áo.
Lúc ra cửa, thời tiết vẫn còn tốt, không có mưa nữa.
Thôn trấn cũng không lớn, hai người đi bộ đến bệnh viện, dọc đường bọn họ đều không nói chuyện, trên đường đều là người vội vàng đi học cùng đi làm ở trong xưởng, bọn họ đi ở trong đó cũng không chói mắt.
Khoảng chừng mười phút, bọn họ đã đến bệnh viện trấn.
Bệnh viện chỉ có một tòa nhà ba tầng, rất nhỏ rất cũ nát, có mùi thuốc khử trùng nồng đậm, Đường Thư suýt nữa lại muốn nôn.
Còn chưa đi vào phòng khám, ngay tại cửa đυ.ng phải một người bạn của Thẩm Việt, Trang Đại Thành.
Khóe miệng Trang Đại Thành mang theo vết bầm tím, cánh tay và đùi đều có vết máu, nhìn không ra là tự mình ngã hay là đánh nhau với người ta, anh ấy tò mò đánh giá Đường Thư phía sau Thẩm Việt, cười nói: "Anh, là chỗ nào không thoải mái? Khó trách hai ngày nay không thấy anh, Phạm lão đại đang tìm anh đó."
Trong tay Trang Đại Thành còn cầm một túi thuốc, xem ra là vừa mới khám xong đi ra.
Ánh mắt của anh ấy một mực nhìn về phía Đường Thư, ngay tại hôm trước, có người chạy tới nói với Thẩm Việt: vợ anh cùng người chạy trốn, Thẩm Việt liền chạy về nhà, hai ngày nay đều chưa từng xuất hiện.
Nhưng sao lúc này Đường Thư vẫn còn ở đây?
Chuyện xấu này của Đường Thư và Thẩm Việt rất nhiều người đều biết, nếu không phải bởi vì Đường Thư là con gái của liệt sĩ gì đó, bọn họ chắc chắn sẽ không để cho cô bám vào anh em nhà mình. Cũng không biết sau đó như thế nào, Đường Thư nói mình mang thai, hai người liền mơ hồ tới với nhau.
Thẩm Việt không nói gì, bọn họ cũng không tiện có động tác nhỏ gì.
Thẩm Việt chau mày, tựa hồ là không muốn nói những lời này trước mặt Đường Thư, đơn giản nói: "Lão Phạm bên kia tạm thời anh không đi, chú giúp anh nói với ông ấy một tiếng."
Trang Đại Thành không tập trung, đáp: "À, được được được."
Thẩm Việt không nói thêm gì, xoay người rời đi.
"Đường Thư" trước kia chột dạ, trên cơ bản không cùng bạn bè của Thẩm Việt giao thiệp, cho nên đối với Trang Đại Thành cũng không quen thuộc.
Nhưng từ cuộc đối thoại của bọn họ đoán được, đoán chừng là đồng bạn cùng làm việc.
Thẩm Việt vốn là có công việc, cụ thể là công việc gì, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Bệnh viện trấn không có người nào, nguyên chủ cũng giống như phần lớn phụ nữ trong trấn, cũng cho rằng mang thai không cần kiểm tra, dù sao trước kia mọi người đều làm như vậy, thậm chí cô cảm thấy đến bệnh viện kiểm tra đều là lừa tiền.
Nhưng Đường Thư quan sát một chút, thiết bị của bệnh viện thị trấn quả thật vô cùng lạc hậu, còn không tiên tiến bằng những năm 70, 80 trong phim ảnh người ta mô tả.