"Cái gì?" Vốn dĩ Lý Tú Trân còn chưa tin, nhưng nghe Đường Thư nói như vậy, bà ta đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Đường Thư rũ mắt nhìn bộ dáng ngạc nhiên của Lý Tú Trân, trên mặt lại chậm rãi hiện ra một nụ cười, cười lạnh nói: "Tôi sắp sinh rồi, tôi không muốn chịu cực."
Nguyên chủ là người không có chủ kiến gì, đại khái còn nhỏ tuổi, trước kia lúc gửi nuôi ở nhà cậu, phần lớn đều là nghe lời Lý Tú Trân.
Ngay cả lúc trước tìm tới Thẩm Việt, cũng là Lý Tú Trân ba lần bốn lượt cổ động ở bên tai cô, bằng không nguyên chủ cũng không có khả năng tìm tới Thẩm Việt.
Trước khi xuôi nam nguyên chủ cũng từng hỏi ý kiến của Lý Tú Trân, lúc trước bọn họ chỉ nghĩ cha ruột của Thẩm Việt có tiền, gả đến đây có thể lấy ít tiền, nhưng sau đó phát hiện căn bản không có chuyện như vậy, Lý Tú Trân không nói hai lời liền kêu cô xuôi nam cùng kẻ buôn người kia.
Thời nay có rất nhiều người trẻ tuổi đều xuống phía nam làm công, mỗi lần về quê nhà đều mặc đồ vest hợp mốt nói chuyện mới mẻ bên ngoài, hát mấy câu tiếng Quảng Đông thịnh hành. Điều này đối với một số người ở trấn nhỏ chưa từng đi ra ngoài lang bạt cực kỳ có sức hấp dẫn.
Lý Tú Trân cũng không ngoại lệ, ấn tượng của bà ta đối với phương nam chỉ có một: Khắp nơi là vàng.
Cho nên khi nguyên chủ nói muốn xuôi nam, bà ta không nói hai lời đã đồng ý, thậm chí còn xúi giục cô sau khi sinh con ra liền bán cho người khác. Theo Lý Tú Trân, ưu điểm lớn nhất của nguyên chủ chính là dáng vẻ xinh đẹp, cho dù không có một chút trình độ nào, không có một xuất thân tốt, tương lai dựa vào gương mặt này cũng có thể kiếm được cơm ở đại đô thị, nói không chừng sau này còn có thể làm bà chủ giàu có, cơm áo không lo.
Nguyên chủ không có chủ kiến, dễ dàng bị Lý Tú Trân tẩy não, vì thế mang theo giấc mộng phát tài như vậy bị xúi giục rời khỏi nhà, cô cũng tin tưởng vững chắc rằng tương lai mình có thể dính vào một người có tiền.
Lý Tú Trân nghe được lời của cô, nhất thời hai mắt sung huyết, dáng vẻ muốn ăn thịt người: "Có phải mày bị ngốc hay không? Chịu khổ một chút thì sao? Rời khỏi nơi này, sau này mày sẽ sống tốt hơn, mày đi theo Thẩm Việt này có thể có cuộc sống tốt lành gì?"
"Đừng nói nhiều nữa." Vẻ mặt Đường Thư không mảy may thay đổi, không muốn dài dòng với bà ta nữa: "Tôi cảm thấy Thẩm Việt rất tốt, tôi đã nghĩ kỹ rồi, muốn sống tốt với anh ấy."
"Cái, cái gì?!" Lý Tú Trân nghẹn họng nhìn trân trối: "Mày đi theo Thẩm Việt kia có thể có ngày tháng tốt lành gì? Nó chính là thằng lưu manh không có công việc đàng hoàng!"
Dứt lời, không biết từ khi nào người đàn ông không có công việc đàng hoàng trong miệng Lý Tú Trân đã xuất hiện phía sau hai người, trong tay còn cầm theo hai cái túi.
Bóng người cao lớn chậm rãi đi tới. Mặc dù trời còn mưa, nhưng tia sáng ban ngày làm cho ngũ quan tuấn mỹ của Thẩm Việt càng thêm chói sáng.
Đôi mắt phượng đen dài của anh đen nhánh sâu thẳm, mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ hơi mím nhẹ, hình ảnh góc cạnh rõ ràng kia giống như tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, làm cho người ta không nhịn được mà nhìn nhiều hơn một chút.
Nhưng nhìn kỹ, đôi mắt đen hẹp dài kia lại ẩn chứa hàn quang sắc bén, làm cho cả người anh phủ một tầng nguy hiểm và lệ khí.
Lý Tú Trân nào ngờ đến lúc này Thẩm Việt sẽ từ bên ngoài trở về, dưới chân trượt một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất, mồm miệng không rõ khuyên Đường Thư: "Vậy, vậy mày cứ sống tốt với Thẩm Việt đi, tao đi trước đây."
Giống như Thẩm Việt là hồng thủy mãnh thú gì đó, Lý Tú Trân nháy mắt đã chạy biến đi.
Đường Thư vốn dĩ cũng không muốn dây dưa với Lý Tú Trân, thấy bà ta đi rồi, còn vui vẻ yên tĩnh, nhưng khi cô thu hồi tầm mắt, liền đối diện với ánh mắt đánh giá của Thẩm Việt, trong lòng không hiểu sao lại căng thẳng.
Vừa rồi, cũng không biết Thẩm Việt đã nghe được bao nhiêu.