Chương 20: Gϊếŧ gà dọa khỉ (1)

“Anh nhất định muốn ra tòa án sao? Một khi mà anh ra tòa án thì tất cả những bức ảnh chụp này đều sẽ thành chứng cứ công khai việc anh nɠɵạı ŧìиɧ, đến lúc đó mọi người trong tòa người và bồi thẩm đoàn đều có thể nhìn thấy, dù sao người mất mặt cũng không phải là tôi, tôi cũng chẳng có cái gì để sợ cả.” Thư Nhan bình tĩnh nói.

“Thư Nhan..” Diệp Chí Cường cắn răng nghiến lợi nhìn cô, anh thực sự không thể hiểu vì sao cô trước khi một người ngu ngốc như một con lợn trong một khoảnh khắc lại có thể trở nên khôn khéo và cường thế đến vậy.

“Lỗ tai tôi không bị điếc.” Thư Nhan liếc mắt nhìn anh ta một cái, tức giận nói.

Diệp Chí Cường hít dâu một hơi, nén giận nói ra: “Không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, tốt xấu gì tôi cũng là ba của hai đứa con cô đó. Lúc trước khi tôi đưa ra đề nghị ly hôn cũng không muốn đuổi cô ra khỏi nhà, bây giờ cô cũng không nhất thiết phải đuổi cùng gϊếŧ tận, dồn ép tôi vào đường cùng như vậy.”

“Không phải tôi dồn ép anh vào đường cùng mà là anh và con hồ ly tinh kia quá đáng.” Thư Nhan ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Diệp Chí Cường.

Dựa theo ký ức trước đây của nguyên chủ, nửa năm trước Diệp Chí Cường bắt đầu dùng hành động bạo lực với nguyên chủ rồi, anh ta muốn ép nguyên chủ tự bỏ đi, thấy không có hiệu quả thì anh ta bắt đầu vạch lá tìm sâu mà đánh chửi nguyên chủ, chỉ trong hai tháng anh ta đã đánh nguyên chủ tận sáu lần. Trong khoảng thời gian này, Lý Kiều Kiều thỉnh thoảng cũng tới nhà để nhục mạ nguyên chủ, chửi mắng nguyên chủ các kiểu. Nguyên chủ cũng là bị họ ép đến đường cùng cho nên mới có thể nghĩ ra cách tự sát để kết liễu đời mình.

Cho dù nguyên chủ là hạng người gì, đều là con người đang sống sờ sờ lại bị bọn họ bức đến chết. Một mạng người đang sống sờ sờ như vậy cứ thế mà mất đi, Thư Nhan không cảm thấy mình làm như vậy là quá đáng.

Hai người đều không chịu nhượng bộ, căn bản là lúc này hai người không có cách nào để nói chuyện tiếp, Diệp Chí Cường hầm hừ, tức giận rời đi. Anh tuyệt đối sẽ không thể ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng được, nếu như muốn lên tòa án cũng không thể nhanh như vậy, trong thời gian này anh nhất định có thể tìm ra biện pháp để ứng phó.

Anh ta muốn kéo dài nhưng Thư Nhan thì lại không muốn dây dưa với anh ta nữa. Cô cũng không thể cứ mãi sống trong sợ hãi,lo lắng như vậy được, cô có thể chịu đựng được còn hai đứa bé chắc chắn sẽ chẳng thể chịu được.

“Em định làm gì?” Thư Kiến Dương nhíu mày: “ Nếu không thì để anh trực tiếp kêu người đi trói anh ta lại, rồi đánh gãy một tay một chân của anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay.”

Thư Nhan bất đắc dĩ nhìn người anh họ này. Đừng nhìn thật người anh họ này của cô lớn lên có chút đẹp trai, cao ráo, tuấn tú, ngồi đó không nói lời nào thì có cảm giác hào hoa phong nhã, trên thực tế anh ấy là kẻ hung hăng, tàn nhẫn nếu không thì anh ấy cũng đã không có được địa vị như bây giờ.

“Anh ba, bây giờ là xã hội pháp trị, anh như vậy là đe dọa uy hϊếp bắt cóc người đó, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì chúng ta có lý cũng không thay đổi được.”

Suy cho cùng lăn lộn trong xã hội đen cũng không phải là con đường chính đạo, Thư Kiến Dương tận tâm tận lực đối xử với Thư Nhan thì cô cũng có hi vọng một ngày nào đó mình có thể giúp đỡ anh ấy một chút gì đó.

“Vậy em nghĩ một chút đi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Ở cùng với cô em họ này được mấy ngày, Thư Kiến Dương đã không xem cô như một người phụ nữ nông thôn ngu si đần độn nữa, anh đã chân chính trò chuyện với cô một cách bình đẳng.

“Gϊếŧ gà dọa khỉ.”

“Gϊếŧ gà dọa khỉ?” Thư Kiến Dương híp mắt nói:

“ Ý của em là xử lý cái đứa bồ nhí của Diệp Chí Cường, Lý Kiều Kiều kia sao?”

Thư Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, đừng tưởng rằng trước đó cô ít nhắc tới Lý Kiều Kiều là sẽ tha cho cô ta, chẳng qua là dành lại để sau này ra tay sau mà thôi. Lúc đầu cô nghĩ nếu Diệp Chí Cường thức thời, việc này cứ thong thả cô cũng chẳng động chạm đến ai nhưng tên Diệp Chí Cường này lại không chịu phối hợp, vậy thì Thư Nhan cũng chỉ dành nói lời xin lỗi với anh ta vậy.

Với tư cách là mẹ của nữ chính, trong nguyên tác cũng có một chương để giới thiệu rõ ràng lai lịch của Lý Kiều Kiều.

Năm 1992, Lý Kiều Kiều học ở một trường trung bình và lúc đó cô vẫn có một công việc chính thức là nhân viên tài vụ của một nhà máy rượu trong thành phố.Trong sách nói Lý Kiều Kiều có ánh mắt độc đáo, đã chọn trúng Diệp Chí Cường không có chút văn hóa.

Sau khi kết hôn, bằng khả năng của mình cô ta được điều chuyển công tác đến cơ quan đơn vị mới, với tài viết chữ đẹp và cách hành văn không tệ, cô ta trở thành thư ký của trường S.