Chương 17: Kinh hãi (1)

Thế giới của cô đã tiến vào thời đại thông tin, nếu không ra khỏi cửa thì chắc chắn sẽ chẳng biết chuyện gì của thiên hạ cả, chưa từng sinh con, nuôi con cũng bị kiến thức nuôi dạy con cái trên internet oanh tạc thành một nửa ‘chuyên gia’.

Vấn đề giáo dục bây giờ không thể nào vội vàng được, quan trọng nhất vẫn là phía Diệp Chí Cường. Chắc chắn anh ta cũng không muốn ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, cũng không biết anh ta có biện pháp nào để đối phó cô nữa.

“ Cả ngày em đã mệt mỏi rồi, đi về nghỉ trước đi, để anh sai người mang bữa tối đến phòng cho em, bên phía Diệp Chí Cường anh sẽ cho người theo dõi.”

Tiễn Thư Nhan tới cửa, Thư Kiến Dương dặn dò vài câu rồi rời đi.

Vừa tới trong phòng, đã thấy Diệp Thiên Bảo đang náo loạn: “Con muốn về nhà, con muốn ông nội bà nội.”

Đột nhiên rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, người thân quen thuộc đi đến một nơi xa lạ, quan hệ tình cảm của hai mẹ con cũng không có được tốt đẹp cho lắm, Diệp Thiên Bảo náo loạn như vậy thì Thư Nhan có thể hiểu được.

"Các con ngồi xe lâu như vậy, trên người đều là mùi mồ hôi, nhanh chóng đi tắm đi." Đặc biệt là Diệp Tinh Tinh, toàn thân vô cùng bẩn, mồ hôi trên trán trượt xuống từng giọt.

Diệp Tinh Tinh ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Thư Nhan, Diệp Thiên Bảo trực tiếp ngã xuống đất lăn lộn: "Con không muốn tắm, con không muốn tắm, con muốn ông nội, con muốn bà nội."

Thư Nhan trợn mắt há hốc mồm, đây lần đầu tiên cô nhìn thấy trẻ con lăn lộn khóc lóc trên mặt đất như vậy, chuyên gia nuôi dạy trẻ nói như thế nào nhỉ? À,đúng rồi, không nên quan tâm tới bọn trẻ, vì càng quan tâm nó càng làm ầm ĩ.

Thư Nhan dẫn con gái lớn đến phòng tắm, tắm rửa, mặc kệ Diệp Thiên Bảo đang lăn lộn bên ngoài.

Phát hiện bản thân ăn vạ mà mẹ không để ý đến mình, Diệp Thiên Bảo liền oa oa khóc lớn, càng khóc càng lớn cuối cùng trở thành một tiếng gào thét.

“Mẹ ơi, em trai đang khóc.” Diệp Tinh Tinh cẩn thận nói.

Cô bé sợ nhất là em trai mình khóc, mỗi lần cậu bé khóc thì ông nội, bà nội sẽ mắng cô bé.

“Đừng để ý tới nó. Một lát nữa nó sẽ ổn thôi .”

Lúc gội đầu cho Diệp Tinh Tinh, Thư Nhan phát hiện tóc con gái mình hơi khô và rối, trên đó còn có rất nhiều hạt trắng nhỏ, Thư Nhan vỗ nhẹ, nó không phải là gàu, phải theo từng sợi tóc kéo xuống mới gỡ ra được, nhìn kỹ lại thì phát hiện ra là trứng chấy: “Bao lâu con không có gội đầu?”

Quan sát sơ bộ trên đầu con gái thì gần như trên mỗi sợi tóc đều, trên đầu còn có vài con đang bò lổm chổm nữa. Thư Nhan nhìn thấy thế liền nổi da gà khắp người, tóc vừa tê vừa ngứa, cô luôn cảm thấy có vô số con chấy rận đang bò trên đầu mình.

“Không biết ạ.” Diệp Tinh Tinh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Không biết thì không biết, cho dù như thế nào thì trước tiên cũng phải gội sạch đầu cho con bé đã, lúc gội, Thư Nhan phát hiện mấy con chấy thì trực tiếp ấn chết, âm thanh kia thật giòn rụm.

Sau đó cô tắm rửa cho con gái, tùy tiện chà một cái cũng ra một lớp bùn, nói gì thì cũng ít nhất mười ngày nửa tháng không tắm, bây giờ đang là mùa hè, trời nóng như vậy một ngày không tắm cũng khó chịu rồi huống chi là chục ngày không tắm. Có thể thấy hai ông bà Diệp không mấy tận tâm với đứa cháu gái nội này.

Tắm được một nửa, Diệp Thiên Bảo ở phía ngoài cũng không gào nữa, đoán chừng là mệt mỏi, Thư Nhan thăm dò nhìn thoáng qua, nhìn thấy mặt Thư Nhan, trong nháy mắt Diệp Thiên Bảo đang nức nở lại há to mồm tiếp tục gào lên.

Vèo một cái cô nhanh chóng rụt đầu lại, không đủ kinh nghiệm, lần sau cô tuyệt đối sẽ không nhìn lén.

“Em trai lại khóc rồi.” Diệp Tinh Tinh lo lắng nhìn Thư Nhan.

“Đừng để ý tới nó, con ngồi ở đây đi, mẹ đi lấy quần áo cho con.”

Sau khi tắm xà bông thơm ba lần, Diệp Tinh Tinh mới tính là tắm sạch sẽ.

Nhìn thấy Thư Nhan, Diệp Thiên Bảo dừng lại một chút, tưởng là cuối cùng Thư Nhan cũng để ý tới cậu bé, nào nghĩ tới Thư Nhan vòng qua cậu bé đi tới cái ghế sau lưng tìm quần áo cho chị mình, Diệp Thiên Bảo lại nằm xuống cái bịch, tiếp tục vừa lăn vừa lộn ăn vạ tiếp.

Thằng nhóc này coi như thông minh, cố ý tìm một nơi trống trải thi triển đại pháp khóc lóc om sòm, Thư Nhan nhấc chân đá đá nó: “Đừng có lăn mỗi ở này, cũng qua bên kia lăn đi, mẹ còn phải quét sàn nhà nữa.” Diệp Thiên Bảo ngơ ngẩn cả người.

Mẹ hôm nay làm sao thế?