Năm nay, lớp học lưu ban của trường Nhất Trung trong thành phố sẽ bắt đầu học sớm. Lương Vệ Động chỉ có mấy món đồ rách rưới, rất nhanh đã thu dọn xong, cầm cuốn sách “Tôi luyện thành sắt thép” trên đầu giường cùng cuốn từ điển đã ố vàng cho vào ba lô. Anh ta nhìn quanh ngôi nhà đổ nát, nghĩ đến mấy ngày nay trời mưa nặng hạt mà nhà chị dâu bị dột, nửa đêm chị ấy thức trắng bưng chậu hứng nước mưa, một người phụ nữ và hai đứa nhỏ chịu làm sao nổi? Mặc dù làm việc rất vất vả nhưng chị ấy không than vãn câu nào, rõ ràng có thể rời đi ngay khi xong việc nhưng chị ấy cố gắng làm thêm việc để trả tiền học cho anh ta, vậy nên anh luôn nhắc nhở mình phải nhớ kĩ ân tình của chị dâu.
Anh ta đang mải suy nghĩ, cửa đột nhiên mở ra, Tô Duy Duy cười hỏi:
“Cậu đã dọn dẹp đồ đạc xong chưa?”
“Xong rồi, chị dâu, tôi không có ở nhà, đành phiền chị trông chừng, lo liệu giúp tôi mọi việc trong nhà.”
“Đó không phải là trách nhiệm của tôi sao?”
Lương Vệ Đông cười khổ, đây rõ ràng không phải trách nhiệm của chị dâu, trong nhà trừ anh ta và Lương Tiểu Muội, còn có bốn anh chị em. Họ không phải không có năng lực chăm sóc gia đình nhưng mà họ lại để tất cả những thứ này cho chị dâu lo liệu.
Tô Duy Duy cầm lấy một túi gạo: “Tôi đi múc cho cậu chút gạo, như vậy sau này mỗi buổi trưa ở trường học cậu có thể nấu cơm ăn rồi.”
Cô xách cái túi gạo đi đến phòng bếp, ai ngờ trên bếp lại có một cái khóa to bằng bàn tay khóa lại.
Tô Duy Duy nhíu mày, kéo cửa loảng xoảng.
Lưu Ngọc Mai chạy ra, cười không ngậm được mồm: “Ô, làm gì đấy? Cậu ta đã học lại năm thứ ba, còn trông cậy vào việc gia đình sẽ cung phụng cho sao? Lương Vệ Đông với người mẹ đoản mệnh kia của cậu ta cũng giống nhau, mệnh kém thật! Người như vậy cũng muốn học người ta thi đại học! Tôi nhổ vào! Cũng không biết lấy gương soi lại chính mình.”
Lương Vệ Đông ở cách vách nghe thấy, anh ta nhắm mắt, âm thanh chói tai này như cái gai trong lòng anh ta.
Giọng Tô Duy Duy truyền đến: “Người lớn lên xinh đẹp như chúng tôi chưa bao giờ phải soi gương, soi hay không thì cũng xinh đẹp như nhau. Vóc dáng Vệ Đông nhà chúng tôi cao lớn tuấn tú lịch sự, đừng nói ở trong thôn này, mà còn phóng mắt ra toàn huyện cả nước, dáng dấp như vậy cũng chọn không ra được mấy người, bảo cậu ấy soi gương? Còn không bằng bà đem gương cho con mình soi đi! Còn mẹ chồng tôi, tuy rằng đoản mệnh nhưng con gái người ta xinh đẹp xuất sắc, ngược lại bà cũng không nhìn xem con mình trông như thế nào, nhân sinh dài như vậy, mệnh tốt hay xấu hiện tại sao có thể nhìn ra được? Chờ Vệ Đông chúng tôi thi đậu đại học danh giá, bà đừng có mà nịnh bợ!”
“Tôi nhổ vào! Tôi nịnh bợ hắn? Với dạng như nó sao! Thôi đi!” Lưu Ngọc Mai tức giận đến nỗi mặt đỏ cả lên, nghĩ đến việc Tô Duy Duy không vào được phòng bếp, bà ta không khỏi sảng khoái nói: “Muốn lấy gạo trong nhà? Cửa cũng không có đâu! Tôi không cho, Tô Duy Duy cô không phải có tiền cho nó đóng học phí sao? Có bản lĩnh cô nuôi nó ăn đi!”
Tô Duy Duy cũng không tức giận, cười nhạo một tiếng rồi cầm túi gạo rời đi.
Lương Vệ Đông nghe thấy lời chị dâu nói, anh ta không khỏi cong cong khóe môi, chị dâu cũng thật ngốc, chị ấy cho rằng anh ta sẽ để những lời này trong lòng sao? Anh ta đã sớm không còn để trong lòng nữa rồi, bây giờ thi đậu đại học rồi cho chị dâu cùng cháu trai, em gái một cuộc sống tốt hơn mới là tâm nguyện của anh.