Lương Phú Quý ngây ra, ông ta rít một hơi thuốc lá: “Trường Nhất Trung à?” Ánh mắt ông ta như có sự tự trách khó mà giải thích được: “Muốn ôn thi ở trường Nhất Trung thì cần bao nhiêu tiền? Vệ Đông à, không phải ba nói con, người nông thôn chúng ta không phải là người thành phố, con cũng nên biết phận thì hơn, con cũng đừng mơ tưởng cao xa nữa, mấy năm nay có bao nhiêu người thi đậu đại học đâu chứ? Con cũng nên an phận đi.”
“Đúng vậy!” Lưu Ngọc Mai rất hài lòng với những lời này của Lương Phú Quý, cười âm dương quái khí: “Dì nói này cậu phải học cách soi vào gương đi, trường cao trung ở trấn trên không chứa nổi cậu đúng không? Cậu như vậy mà muốn đến Nhất Trung! Người ta đến Nhất Trung để thi cử! Cậu thi một năm tốn bao nhiêu tiền, trong lòng cậu không rõ điểm số sao? Muốn đến Nhất Trung học? Dì thấy không bằng cậu về nằm mơ đi! Dì nhổ vào!”
Tạ Chấn Giang húp soạt một ngụm cháo cũng cười cười: “Vệ Đông à, mẹ tôi nói rất đúng. Tôi nghe bạn bè nói học sinh Nhất Trung toàn do các giáo viên nổi tiếng dạy, một năm học phí phải trên trăm tệ, nhà chúng ta nào có tiền cho cậu đến Nhất Trung học? Cậu phải nhìn nhận rõ tình hình thực tế chứ? Tôi thấy cậu cũng không phải là cục phế liệu, nếu không muốn học nghề thì về đây cùng nhau trồng trọt đi.”
Tạ Bảo Vân nhìn cái này ngó cái kia không nói chuyện, cô ta cũng không nghĩ Lương Vệ Đông sẽ đi học lại. Anh ta đi học thì sẽ tiêu tiền trong nhà, điều này đồng nghĩa với việc tiền tiêu vặt của cô ta sẽ ít đi, nhưng Lương Vệ Đông đẹp trai như vậy, cô ta cũng ngại nói quá rõ, chỉ cười cười: “Anh Vệ Đông, anh ngẫm kĩ lại đi? Nếu lại thi không đỗ thì thật lãng phí tiền.”
Lưu Ngọc Mai tiếp lời cười lạnh: “Học phí trên trăm tệ một năm? Cậu nhìn xem trong nhà có thứ gì trị giá trên trăm tệ chứ? Đúng là nằm mơ!”
Lương Vệ Đông nhắm mắt, lại lần nữa cảm nhận được sự đại nghĩa của Tô Duy Duy. Nếu không phải Tô Duy Duy kiên quyết thuyết phục thì sao anh có cơ hội được chứ? Vốn dĩ Tô Duy Duy cũng có thể giống Lưu Ngọc Mai, vì lợi ích của mình mà phản đối anh ta học lại, nhưng Tô Duy Duy không làm thế, phần ân tình của người chị dâu này anh ta sẽ ghi nhớ cả đời.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không lấy của các người một phân tiền.” Lương Vệ Đông cúi đầu ăn cơm.
Lưu Ngọc Mai nghe vậy sửng sốt, thấy Lương Vệ Đông không vì tiền mà sầu não, việc này chứng minh điều gì? Chứng minh việc này đã sớm được định đoạt, anh ta chỉ trở về thông báo một tiếng. Nhưng sao có thể, Lương Vệ Đông học nghề một tháng mới kiếm được mấy đồng tiền, anh ta nào có tiền đi học lại?
“Không muốn dùng đến tiền của chúng ta? Lời này của cậu là có ý gì? Chẳng lẽ cậu kiếm được một trăm tệ sao?”
Lương Vệ Đông vô cảm buông đũa xuống, nhìn thẳng vào bà ta: “Tiền do chị dâu cho tôi. Trên thực tế tôi đã thông qua kỳ thi tuyển chọn của Nhất Trung, đã nộp học phí, đầu thu sẽ đi học.”
-
Anh ta vừa dứt lời, trong nhà lập tức yên tĩnh lại. Lưu Ngọc Mai nghiến răng kẽo kẹt, sắc mặt Tạ Chấn Giang khó coi, Lương Phú Quý sa sầm mặt, Tạ Bảo Vân với Giang Đào thì nhìn chằm chằm vào Tô Duy Duy.
Tô Duy Duy cười tủm tỉm gắp cho con trai miếng tôm, gắp cho cô bé em chồng miếng thịt cá, chăm sóc hai đứa nhỏ xong cô mới từ từ uống ngụm cháo, thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, cô nghi hoặc: “Sao vậy? Trên mặt tôi có gì sao?”