Ngày hôm qua Tô Duy Duy đã dạy cậu bé đếm số, cậu bé vẫn còn nhớ kỹ, vì vậy cậu bé muốn học viết, viết từ 1 đến 600 cùng với các chủ.
"Nhưng cái này hơi khó, như vậy đi, mẹ sẽ dạy con viết trước, nếu viết không đúng thì con cũng đừng nản lòng." Tô Duy Duy bắt đầu dạy cho Tranh Tranh, khả năng cầm bút của Tranh Tranh rất tốt, nhưng điều này cũng không có gì ngạc nhiên bởi vì lực cổ tay của Tranh Tranh rất tốt. Điều này có thể nhìn thấy từ việc cậu bé cầm đũa, có rất nhiều người viết không đẹp, hoặc cầm bút và cầm đũa không tốt, tất cả đều là vì khả năng của cơ thể không đạt được, sức cổ tay cũng không đủ. Trước kia Tô Duy Duy đã từng học đánh cầu lông, sau khi chơi một khoảng thời gian thì rõ ràng cảm thấy được trọng tâm khi viết đã ổn định hơn.
"Tranh Tranh giỏi quá, con cầm bút giỏi lắm, mẹ dạy con viết, đây là 0, đây là 1, đây là 2, sau 10 là một tổ hợp lặp lại các số đầu, biến thành 11, 12, 13, sau 20 thì lặp lại tổ hợp các số đầu thêm một lần nữa, nên trở thành 21... sau 100 là 101, 102..."
Tô Duy Duy chỉ dạy một lần, Tranh Tranh đã cố gắng viết thử, cậu bé vùi đầu hì hục viết, Tô Duy Duy cũng không để ý lắm, cô chỉ coi như một đứa trẻ đang vẽ bùa.
Một lúc sau, như Tô Duy Duy dự đoán, không ai trong số những người thách đấu thành công, vì vậy cô lại thu được tiền tới tay một cách nhẹ nhàng.
Trong mắt người đời, 1 tệ không nhiều, nhưng hiện nay, tiền lương một tháng của các cơ quan chính phủ ở các quận nhỏ chỉ hơn 100 tệ, có thể tưởng tượng rằng 1 tệ đối với họ không phải là quá ít, nhưng nó lại không đủ để vui chơi. Có rất nhiều người thách thức, tất cả mọi người không tin có ma quỷ, cho rằng chỉ là viết số mà thôi, rất đơn giản, nhưng đến trưa, thế mà lại không có ai vượt qua thử thách thành công.
Tô Duy Duy cười tủm tim liếc nhìn số tiền trong túi, tổng cộng có hơn 40 tệ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho đến khi trời tối, kiếm một trăm tệ cũng không phải vấn đề lớn.
Bác gái đưa thêm ba bát bánh bột lọc, Tô Duy Duy vội vàng lấy tiền ra nhưng bị bác gái từ chối.
“Cái đứa nhỏ này, cũng không đáng bao nhiêu tiền, cháu nói cho bác biết có bí quyết gì về chuyện làm ăn này không?”
Tô Duy Duy mỉm cười, quả thật bất cứ ai cũng có thể học hỏi chuyện làm ăn này, dù sao cũng không tốn kém gì. Có lẽ lần này cô bày biện xong quầy hàng thì những người bán hàng rong khác cũng sẽ học cách kiếm tiền từ cô.
Tô Duy Duy mỉm cười lắc đầu: “Nếu bác muốn biết, ngày mai sau khi kết thúc hội chợ cháu sẽ nói cho bác biết.”
Bác gái hơi kinh ngạc: “Cháu thật sự muốn nói cho bác biết?”
“Đúng vậy, cũng không có gì khó khăn. Hơn nữa muốn kiếm tiền thì mọi người cùng nhau kiếm, cháu cũng không phải loại người hẹp hòi.”
Quả nhiên thái độ của bác gái không giống lúc trước, dù sao bà ấy bán bánh bột lọc cũng không kiếm được nhiều. Một bát bánh bột lọc chỉ có ba hào, dù hội chùa đông người nhưng một ngày kiếm được mười mấy tệ đã không tồi rồi, nhưng Tô Duy Duy không như vậy... Lúc này mới đến trưa cô đã lời được mấy chục tệ, một chồng tiền giấy dày cộm, có ai không ghen tị chứ? Không tốn kém gì cũng có thể kiếm tiền chuyện làm ăn tốt như vậy, ai mà không muốn làm?
“Vậy thì ngày mai cháu nói cho bác biết.”
“Được rồi, vậy mấy ngày nay cháu tạo cho bác chút chuyện làm ăn..”
"Được rồi! Chúng ta thỏa thuận nhé!"