"Bà Lưu Ngọc Mai này buồn cười quá! Bà ấy ép con dâu nhảy xuống sông. Bây giờ sức khỏe của Duy Duy còn chưa tốt lên mà đã bắt cô ấy làm việc, cũng không hề giúp đỡ trông hộ con cái. Mọi người nói xem, có người mẹ chồng nào như vậy không?" Trương Quế Hoa ồn ào nói.
Buổi trưa trời nóng, tất cả nông dân đều rúc vào gốc cây lớn để hưởng bóng mát, khi Trương Quế Hoa hét lên, những người khác cũng nhao nhao phụ họa:
"Thật sự quá đáng. Nhìn làn da của Tranh Tranh mà xem, bị phơi nắng đến mức đỏ ửng rồi."
"Một mình Duy Duy sao có thể làm nhiều việc như vậy? Bà Lưu Ngọc Mai ấy không phải người thành phố, con trai con gái cũng không phải thiếu gia tiểu thư, sao không tới làm?"
"Cũng tại Duy Duy hiền lành, nếu là tôi, còn lâu tôi mới tha cho bà ta."
"Đúng vậy, quá đáng quá! Nhìn cái bánh này đi, Tranh Tranh đáng thương quá, còn không cắn nổi, Tranh Tranh đến đây nhanh, đến đây uống sữa đi đi."
Vừa nói dì Hồng Ngọc vừa cầm bánh đưa cho Tranh Tranh, Tô Duy Duy thở dài, mắt đỏ hoe: "Mẹ chồng con có nấu cơm, có lẽ trong nhà bận việc nhà."
"Nấu cơm? Nhìn xem cháu đang ăn cái gì! Này tôi thấy Lưu Ngọc Mai quá không biết xấu hổ, tôi dám khẳng định bà ta nhìn Duy Duy không phải con dâu mình ưng mắt, bà ta ở nhà dành thời gian nấu cơm, nhưng để cho Duy Duy ăn củ cải khô, bắt nạt người khác như vậy, Duy Duy cháu nghe tôi nói, không cần phải hiền lành như vậy, cháu về nhà chờ đi, hoặc là trốn ở nhà mẹ đẻ hai ngày, tôi muốn xem Lưu Ngọc Mai có còn dám làm vậy không!"
Tô Duy Duy nheo mắt, giả vờ khó xử: "Như vậy không tốt lắm đâu? Haizzz, thật ra cháu chịu khổ một chút cũng không sao, ai bảo do chồng cháu đã chết chứ? Người ta nói làm góa phụ khổ lắm. Trước đây cháu không hiểu, nhưng bây giờ cháu đã hiểu rồi. Cô nhi quả phụ, phải chịu một số trừng phạt là điều khó tránh khỏi. Thật ra cháu cũng không sao, chỉ cảm thấy đau lòng cho Tranh Tranh..." Cô vỗ vỗ Tranh Tranh, cũng không trông chờ Tranh Tranh sẽ có phản ứng gì. Dù sao đứa nhỏ cũng không biết nói, chỗ nào cũng sẽ thiệt thòi, nhưng ai ngờ Tranh Tranh lại chớp mắt khóc.
Nước mắt to như hạt đậu tuôn rơi, phối hợp với vẻ mặt bướng bỉnh mím môi, đây rõ ràng là một cậu bé mất cha bị bà nội độc ác bắt nạt, Tô Duy Duy sững sờ.
Tiếng khóc của Tranh Tranh đã làm dấy lên sự phẫn nộ của công chúng, mọi người bàn luận về Lưu Ngọc Mai, đều cho rằng bà ta có lỗi với đứa trẻ!
Lương Hạc Minh lớn lên dưới ánh nhìn của những người lớn tuổi bọn họ, lúc tin đồn anh đã chết lan truyền khắp nơi, ai trong thôn này mà không khóc? Tô Duy Duy làm dâu nhưng hiền lành tốt bụng, mọi người đều thích, đến bây giờ họ vẫn nghĩ tốt về cô. Sau khi Lưu Ngọc Mai đến, mọi người khó tránh khỏi sẽ so sánh hai người phụ nữ, họ càng so sánh, càng thấy Lưu Ngọc Mai không vừa mắt.
"Duy Duy cháu nghe lời thím Quế Hoa đi, sáng mai mang theo con trai trở về nhà mẹ đẻ, chúng ta tiếp sức cho cháu, cháu không phải sợ!"
Tô Duy Duy từ chối hồi lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.
Đợi mọi người rời đi, Tô Duy Duy đã đạt được mục đích của mình, cong môi, kinh ngạc liếc nhìn Tranh Tranh: "Mẹ nói này con trai, vừa rồi sao con biết phải phối hợp với mẹ? Chẳng lẽ con biết mẹ đang nói gì à?"
Tranh Tranh nhìn chằm chằm vào Tô Duy Duy với một đôi mắt đen nhánh, nghiêm túc gật đầu.
Tô Duy Duy rất ngạc nhiên, mặc dù trong tiểu thuyết nói rằng Tranh Tranh là một thiên tài hội họa, nhưng một đứa trẻ như vậy không phải cái gì cũng biết đâu nhỉ?