Chương 8

Việc làm ăn của cửa hàng nhang đèn xuống dốc không phanh thế nhưng bà Vương cũng chẳng thèm để ý, ban ngày bà ta dứt khoát đóng cửa, hàng xóm chỉ biết buổi tối bà ta mới mở cửa, thường xuyên có người tới gõ cửa lúc nửa đêm, bọn họ cũng lén lút bàn tán chuyện này mấy lần nhưng người nói xấu bà ta ít nhiều gì cũng gặp phải xui rủi nên tất cả mọi người đều không dám nói bậy nữa.

Cho dù là ban ngày đi chăng nữa thì dường như ánh mặt trời cũng chẳng có cách nào để soi vào trong cửa hàng cuối con hẻm nhỏ này, cửa cửa hàng được đóng chặt, ánh sáng duy nhất chính là sắc trời được chiếu xuyên qua ô cửa sổ vuông vức đi vào bên trong.

Thứ ánh sáng kéo xuống đất một mảng ánh sáng nho nhỏ, chung quanh ánh sáng chất một ít người giấy, những con người giấy ấy trông có vẻ xù xì, ngũ quan còn chưa được vẽ, gương mặt trống rỗng hợp thành một thể với cửa hàng âm u.

Vào trong hơn nữa thì ánh sáng dần phai nhạt đi, những thứ hàng trên kệ đồ ẩn trong bóng tối, không cách nào nhìn rõ rốt cuộc đó là cái gì.

“Cửa hàng nhang đèn bà Vương”

Trời tháng tư đã nóng rồi, Bạch Trân Trân mặc một chiếc quần lửng đứng ở cuối con ngõ, ngẩng đầu nhìn nhanh bảng hiệu nền trắng chữ đen kia một cái.

Hoàn cảnh bên này không được tốt cho lắm, nó đã phơi bày những gì phía sau vẻ sầm uất của Hương Giang tới trước mặt Bạch Trân Trân.

Cửa hàng nhang đèn này nằm ở cuối ngõ, hai bên trái phải đều có một cái ngách chật hẹp thông tới những chỗ không biết tên.

Nhà lầu hai bên quá cao, ánh mặt trời có được đều chỉ là một đường hẹp hẹp, trong không khí quanh quẩn một loại vị lạ lẫm không mô tả được, có chút giống như mùi khi đối thứ gì đó không sạch sẽ.

Bạch Trân Trân có thể cảm nhận được A Bổn đang ở đây nhưng hơi thở của anh ta như có như không, giống như đã bị thứ gì ngăn cách vậy.



Cũng may mà lúc bốn giờ rạng sáng Bạch Trân Trân cảm ứng vị trí của người này một chút, bằng không còn không tìm được tới chỗ này.

“Cô gái, cô tới mua nhang đèn à?”

Bạch Trân Trân đứng ở đây một thời gian quá lâu nên có người chú ý tới sự tồn tại của cô, còn thò đầu kêu một câu với Bạch Trân Trân.

Một người đàn ông trung niên vẻ ngoài thật thà để lộ biểu cảm vui vẻ nói Bạch Trân Trân: “Cô gái, cửa hàng này không làm ăn buôn bán ban ngày, nếu như cô muốn mua nhang đèn thì theo đường này đi về phía trước, rẽ mấy lần, nơi đó có cửa hàng nhang đèn nhà Trần Ký, hàng của nhà bọn họ rất tốt, kĩ thuật làm người giấy cũng là đỉnh nhất, hương dây nhà họ cũng là tự xoắn, nếu cô muốn mua chẳng bằng đi qua đó xem một chút.”

Đối phương ra sức đề cử cửa hàng nhang đèn Trần Ký, có chút nhiệt tình quá mức, Bạch Trân Trân quan sát ông ta từ trên xuống dưới một cái, bất thình lình hỏi: “Chú là ông chủ cửa hàng nhang đèn Trần Ký à?”

Người trung niên mập kia gãi đầu một cái, cười càng thật thà hơn: “Tôi không phải.”

Bạch Trân Trân nhướn mày.

Người đàn ông trung niên cười càng chất phác hơn: “Tôi là cửa hàng phó.”

Bạch Trân Trân: “…”

Người tên Trần Tiểu Sinh này nói cửa hàng nhang đèn của bà Vương chính là thứ treo đầu dê bán thịt chó, căn bản không phải là làm ăn đứng đắn.

“Có cửa hàng nhà nào làm ăn đứng đắn mà mở cửa nửa đêm canh ba?”



Một nhóm có quy củ của riêng nhóm đó, giống như loại buôn bán nhang đèn như bọn họ, qua tám giờ tối là phải đóng cửa.

Bạch Trân Trân có chút hiếu kỳ hỏi một câu: “Tại sao buổi tối không thể mở cửa?”

Trần Tiểu Sinh cười ha hả: “Cô nói xem vì sao? Nhang đèn là cho người như thế nào dùng? Buổi tối tới ai biết người hay quỷ?”

Bạch Trân Trân bừng tỉnh ngộ ra: “Thì ra là như vậy.”

Trần Tiểu Sinh lại tiếp tục nói: “Cửa hàng nhang đèn nhà chúng tôi rất đúng giờ, nếu tiểu thư mà muốn tới mua thì tôi bớt hai mươi phần trăm cho cô.”

Bạch Trân Trân nhìn ông ta, nói bằng giọng yếu ớt: “Chú cướp việc làm ăn của người ta như vậy không sợ bà Vương trả thù hay sao?”

Trần Tiểu Sinh cực kì vô tình xua xua tay: “Bà ta cũng chỉ là một bà lão, có thể làm những gì cơ chứ? Cùng lắm là giả thần giả quỷ mà thôi, tôi nói cô nghe này…”

Mắt thấy đối phương chuẩn bị lải nhải nói không ngừng một hồi, Bạch Trân Trân đột nhiên đi tới bên cạnh ông ta, đưa tay về phía ông ta.

Mặt Trần Tiểu Sinh đỏ lên trong nháy mắt: “Cô gái này, tôi không phải là người tùy tiện đâu…”

Bạch Trân Trân lớn lên nhìn rất xinh đẹp, da trắng muốn phát sáng, mắt ngọc mày ngài, môi đỏ mọng diễm lệ, mái tóc làm xoăn sóng to cùng với lối ăn mặc quần ngắn có đai đeo để lộ vẻ phong tình vạn chủng.