Chương 48

Bạch Trân Trân nhớ tới hình ảnh trước đó người phụ nữ rõ ràng đã bị thương nghiêm trọng vậy nhưng vẫn giãy giụa xin cô cứu mạng, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Du͙© vọиɠ cầu sinh của cô ấy ngay lúc đó mạnh vậy, có khả năng rất lớn là vì đứa bé trong bụng của cô ấy, lúc bị người đàn ông kia đánh, cô ấy cố gắng che chở bụng của mình, cô ấy đang bảo vệ đứa bé chưa ra đời của mình, thế nhưng vận mệnh trêu người, cuối cùng cô ấy vẫn không bảo vệ được đứa bé này. Chỉ là không biết sau khi cô ấy tỉnh lại, biết đứa bé mình cực lực che chở cuối cùng vẫn không còn, sẽ đau khổ đến cỡ nào.

Từ Phong nhận ra cảm xúc Bạch Trân Trân không tốt, bèn quan tâm mở miệng nói: "Cô Bạch, tôi đã tìm điều dưỡng chăm sóc cô ấy. Chi bằng thế này, tôi đưa cô về trước nhé?”

Bọn họ không thân cũng chẳng quen người phụ nữ này, có thể làm tới bước này đã là cực hạn, ngược lại đã không cần phải ở lại đây chăm nom cô ấy mãi.

Nghe thấy lời Từ Phong nói, Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, cô lại liếc nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh, sau đó quay người đi theo Từ Phong rời đi.

Vừa mới tới, Từ Phong thấy ghế sau dính không ít máu, hiển nhiên không thể ngồi nữa, cậu bèn cười nói: "Cô Bạch, chỉ đành ấm ức cô ngồi ở ghế phụ kế tài xế rồi.”

Bạch Trân Trân nói một câu không ấm ức, sau đó thản nhiên ngồi lên xe.

Những chuyện xảy ra trước đó như là một tảng đá lớn đề nặng trong lòng Bạch Trân Trân, sau khi cô lên xe đã ngồi dựa ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Từ Phong nhìn thấy Bạch Trân Trân thế này, không có mở miệng quấy rầy cô.

"Cô Bạch, cô Bạch?"



Chẳng biết từ lúc nào Bạch Trân Trân đã ngủ thϊếp đi, cô bị tiếng kêu của Từ Phong đánh thức.

Nhìn thấy Bạch Trân Trân mở mắt, Từ Phong cười nói: "Cô Bạch, đã đến."

Trước đó Từ Phong nói muốn đưa cô trở về, Bạch Trân Trân từ chối không được, đã nói địa chỉ cho cậu, vốn dĩ cô chỉ dự định nhắm mắt dưỡng thần trên xe, ai biết sau khi khép mắt đã đi ngủ mất.

Cô ngồi ngay ngắn, có chút ngượng ngùng nói: "Cậu Từ, thật xin lỗi, tôi vừa mới ngủ thϊếp đi..."

Từ Phong xua tay với Bạch Trân Trân, cười đáp: "Không sao, cô Bạch, cô mau đi đi.”

Mặc dù tuổi của Từ Phong không lớn, nhưng lại rất lịch sự, cậu cũng không đề nghị muốn đưa Bạch Trân Trân lên lầu, thậm chí chưa từng hỏi thăm quá nhiều chuyện của cô, từ trong một lời nói, một hành động của cậu đã đủ để cảm nhận được sự giáo dưỡng tốt đẹp của đối phương.

Cảm nhận Bạch Trân Trân dành cho cậu không tệ, chỉ là không biết một người như vậy, làm sao lại bị oán khí sâu dày vậy quấn thân. Hơn nữa càng khiến người ta cảm thấy kỳ quái là, người oán khí quấn thân thường thường nghiệp chướng nặng nề, nhưng Từ Phong cho người ta cảm giác không giống như là người xấu, nhưng quái lạ thay lại chính là một người như vậy, còn bị oán khí sâu dày vậy quấn quýt. Vừa rồi sau khi Bạch Trân Trân bắt tay với cậu, trên người những oán khí Từ Phong đã tiêu tán không còn sót lại, nhưng giờ này phút này, loáng thoáng lại có oán khí màu đen bắt đầu bao bọc, giam cầm cả người cậu vào đó, Từ Phong không hề có cảm giác gì với việc này, cảm nhận được Bạch Trân Trân đang nhìn cậu, Từ Phong nở nụ cười xán lạn với cô.

Đáng tiếc tại phương diện huyền học Bạch Trân Trân thật sự chỉ là con gà mờ, cô cũng không lần mò được rốt cuộc người này đang gặp chuyện gì, cô thậm chí cũng không biết vì sao mình chỉ bắt tay với Từ Phong mà những những oán khí dây dưa trên người đối phương đã tiêu tán. Có điều Bạch Trân Trân cũng không phải là loại người không quả quyết, bất kể như thế nào, tóm lại oán khí quấn thân không phải là chuyện gì tốt, dù là hiện tại Từ Phong bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù không bị ảnh hưởng, nhưng cứ thế mãi, ai biết có thể xảy ra chuyện gì hay không? Oán khí quấn thân đáng sợ hơn hẳn xui xẻo quấn thân, chỉ hơi không cẩn thận là sẽ bị oán khí hại chết, vậy sau này không chừng sẽ bị oán khí nuốt chửng, trực tiếp tiến hóa thành lệ quỷ không có lý trí.

"Cậu Từ, tôi có nghiên cứu ít nhiều về phương diện linh dị thần tiên ma quái, cậu..."