Chương 26

Bạch Trân Trân nhếch môi, phá tan bầu không khí trong ấm áp mang theo chút lãng mạn do A Bổn tạo ra.

“Nghĩ nhiều rồi, anh theo đuổi tôi tôi cũng không thích anh.”

Lời cô nói là thật, A Bổn không phải gu của cô, tuy trông có hơi giống Ngô X Tổ, nhưng cô không thích.

“Môi của anh quá mỏng, hôn lên chắc không thoải mái.”

Cái miệng đó của anh ta là Bạch Trân Trân tốn rất nhiều công sức mới sửa được.

A Bổn: “...”

Anh ta cười khổ một tiếng: “Chị Bạch, tôi đã sắp đi rồi, chị không thể nói một câu hay sao?”

Bạch Trân Trân nghiêm túc: “Chúc anh sớm ngày đầu thai, kiếp sau đừng chết sớm như vậy nữa.”

“Còn nữa, dùng gương mặt của anh đổi chút đầu óc đi, nếu không tôi sợ hai mươi năm sau, tôi lại gặp được anh ở nhà tang lễ.”

Sự dịu dàng trước đây giống như là ảo ảnh chợt lóe qua, miệng của Bạch Trân Trân vừa độc vừa dữ, lời nói ra khiến người ta hận không thể vươn tay bóp cô.

Thương cảm ly biệt cứ như vậy bị quấy nhiễu sạch sẽ, A Bổn tức giận đi đầu thai, lúc sắp đi, thậm chí anh ta còn không quay đầu nhìn Bạch Trân Trân một cái.

“A Bổn chôn ở đâu?”

Mạch tư duy của Bạch Trân Trân rút khỏi hồi ức, cô nhìn Lý Tinh Tinh, lên tiếng hỏi.

Lý Tinh Tinh trả lời: “Nghĩa địa khu Hoàng Đại Tiên, tôi đã mua đất ở đó, cũng dời mộ của cha mẹ nó tới, cả nhà họ sẽ chôn cùng nhau.”



Bạch Trân Trân gật đầu: “Cô Lý, sau này vẫn mong cô giúp tôi thắp hương cho A Bổn, tôi xin phép không đi.”

Lý Tinh Tinh bày tỏ có thể hiểu.

Dù sao bên chỗ nghĩa địa đó đều là người chết, Bạch Trân Trân tới, thứ cô nhìn thấy có thể không phải là từng tấm bia mộ.

Người hại A Bổn đã bị bắt, công việc ở Hương Giang cũng gần như giải quyết xong, Lý Tinh Tinh nói với Bạch Trân Trân, ngày mai bà ấy phải quay về Singapore rồi.

“Cô Bạch, tôi biết yêu cầu này có hơi mạo muội, nhưng cô có thể tặng tôi một lọ nước mắt trâu không?”

Bạch Trân Trân: “Cô cần nước mắt trâu làm gì?”

Thứ như nước mắt trâu này rất khó có được, Bạch Trân Trân đọc rất nhiều sách mới hiểu được làm sao lấy được nước mắt trâu, chỉ một lọ nhỏ đó đã tốn không ít sức lực của Bạch Trân Trân.

Lý Tinh Tinh muốn nước mắt trâu làm gì?

Cô vô cùng hồ nghi nhìn đối phương rất lâu, sau một lúc lâu, Bạch Trân Trân mới nói: “Cô Lý, không phải tôi không cho cô, chỉ là tác dụng duy nhất của nước mắt trâu này chính là thấy quỷ, hơn nữa đây còn có tính thời hiệu, cô…”

Không thể lấy nước mắt trâu đi gặp quỷ chứ?

Sự thật chứng minh, suy đoán của Bạch Trân Trân thật sự không sai.

Lý Tinh Tinh nói cho Bạch Trân Trân biết một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ mà thê lương.

Đôi trai gái của hai gia tộc có thù truyền kiếp yêu nhau, nhưng bởi vì thù hận trong quá khứ, hai người không thể ở bên nhau, họ cảm thấy vô cùng thống khổ, đôi trai gái trẻ yêu nhưng không thể ở bên nhau đó cuối cùng quyết định tự tử.

Bạch Trân Trân: “Romeo và Juliet?”

Câu chuyện này thật sự rất quen tai, đây không phải là câu chuyện Romeo và Juliet kinh điển sao?



Lý Tinh Tinh cười khổ một tiếng, chậm rãi lên tiếng nói: “Nếu thật sự là kết cục như thế cũng tốt.”

Nhưng kết thúc của câu chuyện, đôi trai gái đó lại âm dương cách biệt, một người chết, một người còn sống.

Lý Tinh Tinh chính là người còn sống đó.

“Trước đây tôi chưa từng tin chuyện quỷ thần, bởi vì tôi chưa từng thấy.”

“Nhưng trong nơi sâu thẳm, tôi luôn cảm thấy có người ở bên cạnh tôi, nhưng khi tôi quay đầu, lại không nhìn thấy ai.”

“Tôi từng gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng mỗi lần đều vượt qua giống như kỳ tích, tôi từng cho rằng đó là tôi may mắn, nhưng bây giờ, tôi không còn nhận định như thế nữa.”

Bà ấy tận mắt nhìn thấy sự tồn tại của A Bổn, cũng biết hóa ra thế giới này thật sự có ma quỷ tồn tại.

“Tôi nghĩ những nguy hiểm mà tôi từng gặp phải, có lẽ đều là anh ấy hóa giải giúp tôi.”

“Anh ấy chết rồi, nhưng tôi lại sống.”

“Tôi muốn gặp anh ấy lần nữa, một lần là được.”

Bạch Trân Trân từng nói, lòng có chấp niệm, sẽ không thể vào địa ngục đầu thai, Lý Tinh Tinh muốn biết, người yêu của bà ấy có phải vẫn luôn ở bên cạnh bà ấy hay không.

“Tôi muốn gặp anh ấy.”

Bà ấy và người yêu của mình đã hai mươi năm không gặp mặt, bà ấy thậm chí ngay cả một tấm hình của ông ấy cũng không có, bà ấy chỉ có thể miêu tả dáng vẻ của ông ấy từ trong ký ức.

Trên đời này có ma quỷ tồn tại, vậy có phải bà ấy cũng có thể gặp người mình yêu một lần hay không?