Chương 20

Thái độ nhận sai của A Bổn rất tốt, cho dù Bạch Trân Trân nổi giận mấy, bây giờ cũng đã tiêu tan gần hết.

Cô vốn cũng không có bao nhiêu tức giận, dù sao A Bổn là tự mình tìm chết, quỷ suýt hồn phi phách tán là anh ta, mình chẳng qua là hi sinh chút thời gian ngủ nghỉ, chạy thêm vài chuyến mà thôi.

“Được rồi, đợi chấp niệm tan đi, anh đi đầu thai ngay đi, làm quỷ không có gì tốt cả.”

Dù sao đây cũng là thế giới con người làm chủ, người chết là quỷ, nhưng địa vị của quỷ lại không bằng con người.

A Bổn ngoan ngoãn gật đầu, bày tỏ mình đã biết.

Trước đây anh ta còn cảm thấy mình làm lệ quỷ rất ghê gớm, bây giờ nhìn lại, cho dù anh ta thành lệ quỷ, cũng không đánh lại ai.

Thi thể của A Bổn đã xử lý xong, người nhà và bạn bè của anh ta cũng sẽ tới tham gia nghi thức cáo biệt anh ta.

A Bổn là một cô nhi, người thân duy nhất là một người cô họ mới nhận lại cách đây không lâu, đối phương định cư ở Singapore, cho tới hôm nay mới về, A Bổn không có bạn bè gì, người tới tham gia nghi thức cáo biệt không nhiều, sảnh cáo biệt chọn cũng là sảnh nhỏ nhất, nhưng người cô họ đó của A Bổn cũng rất tận tâm với anh ta.

Khi biết tin anh ta chết, tuy không kịp thời quay về, nhưng vẫn nhờ người đưa A Bổn tới nhà tang lễ, và trả một khoản tiền lớn, mời Nhập Liệm sư chỉnh lý nghi dung giúp anh ta.

Thi thể của A Bổn đã được Bạch Trân Trân sửa xong, anh ta lặng lẽ nằm trong quan tài, trông giống như đang ngủ, linh hồn của A Bổn bay tới, nhìn thi thể của mình, tinh thần trên mặt anh ta có hơi vi diệu.

“Loại cảm giác này thật kỳ diệu, tôi chưa từng nhìn mình từ góc độ này.”

Anh ta đứng ở đây, nhìn thi thể của mình nằm đó, loại cảm giác đó căn bản không thể dùng từ ngữ để hình dung.

Bạch Trân Trân nhìn anh ta một cái, nói một câu: “Ai cũng sẽ trải qua cảnh ngộ này, anh còn có thêm một trải nghiệm so với người khác, có thể tận mắt nhìn thấy thi thể thảm không nỡ nhìn của mình khôi phục như lúc đầu.”



A Bổn: “...”

Bạch Trân Trân nói rất có lý, anh ta vốn không thể phản bác, nhưng nghĩ lại, loại trải nghiệm này quả thực rất kỳ lạ.

A Bổn tới gần thi thể của mình, lại cảm thấy nhìn thi thể của mình như vậy rất kỳ, anh ta lùi lại bên cạnh Bạch Trân Trân, thấp giọng nói: “Tôi thật sự phải tận mắt nhìn thi thể của mình bị thiêu cháy sao?”

Bạch Trân Trân không nhìn anh ta: “Hương Giang không cho phép chôn.”

Hương Giang tổng cộng cũng chỉ lớn từng này, hộp tro cốt và quan tài chiếm diện tích cũng khác nhau, hỏa táng là chắc chắn.

Đại khái lúc chín giờ, cô họ của A Bổn tới, đó là một người phụ nữ trung niên tướng mạo có hơi uy nghiêm, bà ấy mặc tây phục màu đen, tóc chải mượt, nhìn một cái là biết bà ấy là một người phụ nữ vô cùng sáng suốt giỏi giang.

Bạch Trân Trân không biết cô họ của A Bổn, nhưng hiển nhiên A Bổn biết, sau khi nghe nhắc nhở của anh ta, Bạch Trân Trân sải bước đi tới chỗ cô họ của anh ta.

“Chào cô, cô là cô họ của A Bổn đúng chứ? Tôi là Nhập Liệm sư của nhà tang lễ Thiên Thịnh, tôi tên Bạch Trân Trân.”

Ánh mắt của Lý Tinh Tinh rơi lên người Bạch Trân Trân, khi nhìn thấy gương mặt quá đỗi xinh đẹp của cô, trong mắt Lý Tinh Tinh lóe qua vẻ kinh diễm.

“Tôi từng nghe nói về cô, thi thể của A Bổn là cô phụ trách sửa, cô rất lợi hại.”

Lý Tinh Tinh nói xong, đưa tay về phía Bạch Trân Trân: “Nếu không ngại, chúng ta có thể bắt tay, cảm ơn cô cho cháu trai tôi thể diện cuối cùng.”

Bạch Trân Trân nhìn bàn tay vươn ra của Lý Tinh Tinh, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vươn tay về phía đối phương, nắm lấy bàn tay chai sần đó của bà ấy.

“Chào cô, rất vui vì cô đã khẳng định năng lực của tôi.”