Chương 43: Ân Sư 3

Cô biết đã quá muộn, lấy tiền trở lại nhưng không làm được gì.

Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không để cho hai vị giáo viên lặp lại vết xe đổ.

Cô ổn định lại cùng hai vị lão sư tán gẫu tình hình gần đây.

Chủ nhiệm Dương rửa đào và táo xanh, cô Vương lấy cho cô một ít đồ ăn nhẹ và đường.

Chúc Tiểu An cũng không từ chối, cô thật sự đói bụng ăn hai miếng điểm tâm: "Cảm ơn thầy, điểm tâm thật ngon.”

Cô Vương hiền từ nhìn cô cười nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút, còn có đồ cho em mang về.”

Trước kia mỗi lần đến cô Vương đều đưa cho cô không ít đồ mang về, hiện tại Chúc Tiểu An không muốn, tiền nhà thầy cô cũng không phải gió lớn thổi tới, quê nhà bọn họ còn náo loạn.

Chủ nhiệm Dương bảo bọn họ cứ trò chuyện, thầy nói: "Tôi đi mua thức ăn, Tiểu An ăn cơm rồi đi." Lúc này trời còn sáng, căn bản không phải là thời gian ăn cơm, nhưng chủ nhiệm Dương đến nhiều lần biết tình huống của nhà họ Chúc, Chúc Tiểu An ở nhà không ăn được thịt, nếu đã tới, ông muốn biểu hiện một ít.

Chúc Tiểu An vội nói: "Thầy ơi, không cần bận rộn, em có chút việc muốn mời hai vị hỗ trợ, lát nữa sẽ đi, Quản Đình Đình còn chờ em.”

Cô Vương cười nói: "Không có việc gì, chúng ta ăn sớm một chút không chậm trễ việc trở về, em có chuyện gì cứ nói với cô.”

"Cô Vương à, em muốn viết một ít tác phẩm, mọng mọi người giúp em tìm các tạp chí hoặc báo chí được không?" Chúc Tiểu An ở chỗ các giáo viên cũng đã xem qua một số tạp chí, tiểu thuyết hàng tháng, tiểu thuyết trên tạp chí, truyền kỳ cổ xưa vân vân, những tạp chí này kiếp trước cô đã xem rất nhiều, đều có thể viết bản thảo.



Cô có thể viết tiểu thuyết về các chủ đề khác nhau, đây là cách cô gϊếŧ thời gian ở kiếp trước, viết rất nhiều. Thường Tam Xuân còn lấy đi xuất bản một ít, có người chuyển thể thành phim truyền hình và điện ảnh, sau đó anh thấy cơ hội kinh doanh vì rửa tiền thành lập một công ty văn hóa cho cô chơi.

Cô Vương gật gật đầu: "Tiểu An, đây là chuyện tốt đấy, nhưng có chậm trễ học tập hay không?”

Chúc Tiểu An lắc đầu: "Cô yên tâm, em sẽ sắp xếp thời gian của mình, sẽ không chậm trễ học tập, cũng có thể kiên trì viết lách.”

Cô nhìn bà Vương một cái, bà cũng biết tình huống nhà mình, cô cũng không kiêng dè: "Em phải tích góp tiền... Như vậy mới có tiền lên trung học.”

Nếu như không hoán hôn, ba Chúc tuyệt đối sẽ không để cho cô tiếp tục học tập, đến đầu tháng ba cũng đừng mong được đi học.

Cô càng không thể để Thường Tam Xuân cho cô học trung học, tuyệt đối sẽ không có chút quan hệ riêng tư với anh.

Bà Vương rất thưởng thức tinh thần tự cường của cô như vậy: "Tiểu An, em tiến bộ như vậy, chúng ta vui cho em lắm. Nhưng mà chuyện học phí em không cần lo lắng, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, chúng ta cứ nghe xem thầy Dương của em nói như thế nào.”

Thầy Dương trở về, nghe chuyện này có chút không đồng ý: "Tiểu An, em còn nhỏ, không nên gánh vác cuộc sống quá sớm, chuyện em học trung học, thầy sẽ giúp em tranh thủ. Nếu em có thể vào lớp thực nghiệm của quận 1, em cũng sẽ được miễn phí phần lớn học phí. Em thích viết, khi em vào đại học hãy viết, tất cả chúng ta đều tự hào về em.”

Chúc Tiểu An làm sao có thể không biết tâm tư của hai giáo viên, bọn họ nói miễn giảm học phí, kỳ thật một phần lớn là bọn họ giúp mình trả.

Gia đình hai người cũng không giàu có, ở quê cũng đủ loại ầm ĩ, cô không thể chỉ dựa vào giáo viên trợ giúp, phải tự mình cố gắng mới được.