Chương 35: Cách Tự Cứu Mình 1

Nhìn bóng lưng Chúc Tiểu An, bà có chút không thoải mái, thầm nghĩ sao con gái lớn lại càng ngày càng không hiểu chuyện, còn làm bộ làm tịch nữa.

Cô bảo Chúc Bình Bình rửa chén, đi theo Tiểu An vào phòng phía Tây nói: "Mẹ nói này Tiểu An, con là chị gái, buổi sáng mẹ nhất thời tức giận đánh Bình Bình, sao con cũng không ngăn cản.”

Chúc Tiểu An ngồi ở trước bàn, biết ngay là như vậy, bà tức giận đánh Chúc Bình Bình, quay đầu lại trách mình không ngăn cản, từ nhỏ đến lớn, Chúc Bình Bình rước họa để mình gánh nặng cho cô còn ít sao?

Chúc Bình Bình bị đánh, bản thân mình đi lên che chở, kết quả cuối cùng chính là mình bị đánh.

Lại nói, hôm nay cô cố ý làm cho Chúc Bình Bình bị đánh, làm sao có thể đi lên chịu đánh thay chứ, không phải lúc nào cô cũng hèn hạ như vậy!

"Mẹ, con bảo mẹ đừng đánh.”

"Con cũng không lôi kéo mẹ." Mẹ Chúc tiếp tục oán giận.

"Mẹ, khi đó con ngất xỉu, không có sức cản.”

Nhìn con gái lớn một bộ dầu muối không vào, mẹ Chúc rất không thoải mái, còn muốn nói vài câu trút giận, chợt nghe được cửa lớn truyền đến giọng đàn ông: "Thím Hai có ở nhà không?”

Chúc Bình Bình ở nhà chính nghe lén mẹ oán giận chị gái, vui mừng nói: "Là anh Tam Xuân.”

Chúc Bình Bình nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy hai bước thiếu chút nữa bị chân mình vấp ngã, cô nhớ tới ánh mắt ăn thịt người của Chúc Tiểu An, theo bản năng dừng bước.

Cô quay đầu lại: "Mẹ, là anh Tam Xuân, mẹ tới đây đi.”

Lúc này mẹ Chúc mới mặc kệ Chúc Tiểu An, cởi tạp dề lau tay đi ra ngoài, Chúc Bình Bình đuổi theo.



Bên ngoài chính là Thường Tam Xuân, trong tay anh mang theo một cái túi vải, còn mang theo hai túi quà dùng túi giấy vuông màu nâu.

Thấy mẹ Chúc đi ra, anh tươi cười thân thiết, vừa nhìn đã biết là thanh niên tốt: "Thím Hai, An An ở nhà không.”

Trong lòng mẹ Chúc có chút không dễ chịu, nếu nhà mình có một thanh niên có năng lực như vậy thì tốt biết bao, khắp cả thôn không ai dám bắt nạt cả.

Nghĩ đến con gái mình sai khiến thuận tay như vậy sẽ bị bà mẹ chồng nhà họ Thường sai khiến, bà có chút mất cân bằng tâm lý, ánh mắt nhìn Thường Tam Xuân có chút âm tình bất định.

Thường Tam Xuân thấy ánh mắt bà mang theo ý tứ nhìn kỹ, nghĩ trước kia thấy mình cũng không dám nhìn thẳng, hiện tại ngược lại có sức mạnh, cười càng thêm hòa nhã: "Thím Hai, tôi nghe nói cơ thể An An không thoải mái, đưa cho cô ấy chút trứng gà cùng đường đỏ, bồi bổ thân thể.”

Trong lòng mẹ Chúc không thoải mái nói: "Thím nói Tam Xuân, hiện tại Tiểu An còn chưa gả cho nhà anh, vẫn là con gái của nhà họ Chúc chúng ta, chúng ta vẫn có cơm ăn.”

Thường Tam Xuân cười nói: "Thím nói đúng, là cháu trai không biết nói chuyện." Nói xong đưa túi qua.

Mẹ Chúc do dự một chút, tuy rằng cốt khí nói rằng không được lấy, lại nghĩ con gái ngoan của nhà mình đều phải cho nhà anh, không cần uổng phí, nhận lấy.

Thường Tam Xuân thò đầu nhìn phía sau, sân bị tường bóng che chắn, chỉ có thể nhìn thấy cửa sổ ở phía tây. Vừa rồi anh đứng ở chỗ này một lát, nhìn thấy bóng dáng duyên dáng, nhưng lại nhanh chóng kéo rèm cửa sổ lên không nhìn thấy người.

Thấy mẹ Chúc không có ý muốn mời anh vào nhà Thường Tam Xuân cũng không miễn cưỡng, quan tâm Chúc Tiểu An vài câu cáo từ rời đi.

Chúc Bình Bình nhìn những quả trứng và đường nâu, trong lòng ác ý nói: Chúc Tiểu An, có bản lĩnh, cô đem con mẹ nó tay cùng mấy thứ này ném xuống nồi thiêu hủy đi.

Cô có dám không?

Ai, sao anh Tam Xuân lại phí công coi trọng Chúc Tiểu An như vậy!