Chương 14: Lâm Tuyết Quân 1

Trong đầu cô ta vừa tưởng tượng lúc ba về sẽ đánh Chúc Tiểu An, vừa ngồi xuống kẹp màn thầu chiên vàng giòn ăn, ôi thật ngon, rất ngọt!

Tại sao Chúc Tiểu An nấu ăn lại ngon như vậy chứ? Thậm chí còn ngon hơn lúc trước! Ừ, đến lúc cô bị đánh thì ăn càng ngon hơn! Chúc Bình Bình đắc ý nghĩ.

Chúc Tiểu An nhìn cô ta ăn say mê như vậy thì cười lạnh một tiếng, ăn xong trứng tránh thì đặt đĩa xuống phía dưới chiếc bàn ở phía bắc, sau khi để xuống thì cô còn đắc ý nhắc nhở cô ta: “Ăn xong nhớ rửa sạch bát đũa.”

Cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cô.

“Tôi phải thổi lửa nấu cơm cho nến đương nhiên chị phải là người rửa.” Chúc Bình Bình không thích làm mấy loại công việc bẩn này, tất cả đều do Chúc Tiểu An làm.

Phải giữ lại thì đến lúc ba mẹ về mới có chứng cứ để đánh chị!

Chúc Tiểu An, chị cứ chờ đấy! Trong lòng Chúc Bình Bình hét lớn.

Chúc Tiểu An uống nước súc miệng, cô thỏa mãn ợ một cái rồi sờ sờ bụng, sau đó cô lại thay bộ quần áo dính khói dầu ra ném vào trong chậu nước, sau đó lại đi lấy chút đậu phộng cất vào trong túi.

Cô đeo một chiếc túi tự may, đi lấy một quyển sách hóa học cất vào bên trong, sau đó định đi ra ngoài cắt cỏ.



Mặc dù giả bệnh thì không cần đi làm nhưng mà cô không muốn nhìn thấy gương mặt của Chúc Bình Bình, không muốn nghe thấy tiếng của cô ta cho nên cô tình nguyện đi ra ngoài cắt cỏ cho thanh bình, một mình có thể nghĩ kỹ xem tiếp theo nên làm như thế nào.

Cô bóc một hạt đậu phộng rồi nhét vào trong miệng, từ từ nhai, xóa sạch mùi của trứng tươi, màn thầu và mùi dầu, mang theo sọt ra chỗ cắt cỏ.

Thường Gia Đồn ở rải đất bình nguyên, ba mặt xung quanh được bao bọc bởi sông nước, nơi đó có nguồn nước tươi tốt, có đầy cỏ vào mùa hè, đây là thời điểm tốt để đi cắt cỏ. Đối với các vị trí có nhiều cỏ ở trong thôn, ở đây có nhiều cỏ thì Chúc Tiểu An hiểu rõ như lòng bàn tay, cho dù có nhắm mắt lại thì cô cũng sẽ không đi nhầm. Cô cũng biết ngày thường mọi người thường đến chỗ nào, vì không muốn gặp phải mẹ Chúc cho nên cô cố ý đi về kênh mương ở phía Bắc chỗ đầu thôn.

Thường Gia Đồn ở đằng sau Trương Gia Đồn, ở phía Đông có một con đường đi đến nhà máy gạch, còn ở xa hơn nữa là thôn Thảo Điện Tử.

Chúc Tiểu An đi theo con kênh rồi băng qua đường, sau đó đi đến mảnh đất trũng ở phía Nam nhà máy gạch, nơi đây có nguồn nước dồi dào, cỏ cây xanh tối, nhưng mà bởi vì chỗ nhà máy gạch có chút ầm ầm cho nên mọi người không quá thích đến nơi này.

Đến nơi này thì có thể tránh được mẹ Chúc.

Nhân lúc trời còn mát mẻ, Chúc Tiểu Anh nhanh chóng cắt cỏ, cô làm việc nhanh nhẹn, mặc dù cắt rất nhanh đã đầy một giỏ cỏ nhưng mà mặt trời cũng lên cao, cô đi đến một gốc cây mát mẻ để đọc sách.

Tính tình của Chúc Tiểu An yên tĩnh, vừa ngồi xuống thì cô chú tâm, từ tiểu học đã như vậy. Nhất là các bộ môn cần phải học thuộc, ngoài trừ khả năng nghe tiếng anh không được tốt thì những môn khác đều ổn, hiện tại thi cấp ba cũng không kiểm tra khả năng nghe. Cô học toán và hóa có chút kém, nhưng mà vật lý cũng khá ổn cho nên cô muốn học cẩn thận hóa. Cô không giống với những người bạn cùng lớp khác, nhưng bạn học khác không quá coi trọng môn này bởi vì trong kỳ thi cấp ba thì môn hóa và lý sẽ cùng một đề.