Chương 30: Nỗi Lòng Người Mẹ

Thật ra nội dung trong bức thư này không nhiều, nhưng Tô Nhuyễn đã không còn là cô gái nhỏ ngây thơ đời trước, không khó đoán ra Lý Nhược Lan đã âm thầm suy tính cho cô bao nhiêu.

Vì đề phòng Tô Văn Sơn đối xử với cô không tốt, thậm chí Lý Nhược Lan còn sắp xếp tai mắt trong thôn.

Lúc này Tô Nhuyễn mới hiểu ra, vì sao Tô Văn Sơn không nuốt hết tất cả những thứ Lý Nhược Lan gửi qua cho cô, chỉ lừa cô nói rằng do chính ông ta mua. Thứ nhất là vì đồ Lý Nhược Lan mua chỉ thích hợp cho cô dùng, thứ hai sau khi gửi đồ cho cô, Lý Nhược Lan sẽ gọi điện thoại hỏi bạn thân trong thôn, Tô Nhuyễn có nhận được đồ do bà ấy gửi về hay không.

Nếu không thấy cô dùng, tất nhiên là bà ấy sẽ gây phiền toái cho Tô Văn Sơn rồi.

Đáng tiếc Lý Nhược Lan vẫn tính sót thù hận nhà họ Tô dạy dỗ cho Tô Nhuyễn, khiến cô bài xích tất cả tin tức liên quan đến mẹ đẻ của mình.

Lúc nào bà cụ Tô cũng nói trước đây thím Hồ là bạn tốt của Lý Nhược Lan, năm đó Lý Nhược Lan có thể thuận lợi rời khỏi nơi này là vì đối phương giúp đỡ không ít, còn luôn châm ngòi quan hệ giữa hai cha con Tô Nhuyễn. Bởi vậy Tô Nhuyễn luôn xa cách thím Hồ, có thể không để ý tới sẽ không để ý.



“Nếu con nhớ mẹ, hoặc phải chịu ấm ức gì, thì tới tìm thím Hồ, thím ấy có số điện thoại của mẹ, mẹ sẽ về đón con.”

Lại lần nữa Tô Nhuyễn thống hận tính tình quật cường và cố chấp của bản thân, rõ ràng là Lý Nhược Lan đã chuẩn bị cho cô nhiều con đường như vậy…

Giống như hôm nay nhận được bưu kiện, căn bản không phải ông trời đối xử với cô không tệ, mà tất cả đều là kết quả cố gắng bù đắp cho cô của Lý Nhược Lan. Lá thư này không viết nhiều lắm, nhưng chỉ cần cô có một chút ý định muốn tìm mẹ mình, là cô có thể tìm được Lý Nhược Lan dễ như trở bàn tay.



Nhưng mà đời trước cô đã làm gì? Vì sợ mình sẽ dao động, cô đã kiên quyết bảo vệ thù hận trong lòng mình.

Chỉ vì chứng minh không phải Lý Nhược Lan vứt bỏ cô, mà là cô không cần Lý Nhược Lan, đã cố gắng bảo vệ nhà họ Tô vô sỉ, làm tổn thương người yêu thương mình thật lòng, muốn đối phương phải hối hận… Như vậy thì kiếp trước cô có khác gì Tô Văn Sơn?

Cảm giác đau đớn từ cổ tay truyền đến, Tô Nhuyễn nhìn cổ tay đã rách một miếng da, hít sâu vài hơi ép xuống cảm xúc chán ghét bản thân không lòng.

Sai chính là sai, bây giờ ông trời đã cho cô thêm một cơ hội để sửa chữa và bù đắp, cô còn có tư cách gì ngồi đây nản lòng tự trách?

Tô Nhuyễn đeo thử đôi giày da trâu, quả nhiên rất vừa vặn. Nghĩ ngợi một lát cô lại lấy cả chiếc váy đỏ hôm trước ra, bỏ tất cả vào trong ba lô, quyết định ngày lên thành phố cô sẽ diện bộ đồ này.

Sắp xếp lại hết đồ cần mang theo ngày mai xong, Tô Nhuyễn mới bỏ số tiền hôm nay mình kiếm được ra đếm lại.

Tô Văn Sơn tới không sớm lắm, hơn nữa vì ông ta thúc giục, cuối cùng hàng bán lại càng nhanh hơn, số dây buộc tóc cô mang theo hôm nay đã bán hết sạch rồi.

Tiền kiếm được còn nhiều hơn hôm qua năm đồng, tổng cộng bảy mươi hai tệ. Hiện giờ số tiền cô tự mình tích cóp đã lên tới con số một trăm bốn mươi sáu.

Cộng thêm số tiền lừa được từ chỗ Tô Văn Sơn, và năm trăm tệ Lý Nhược Lan gửi tới, cô đã có hơn một ngàn rồi.

Ngẫm nghĩ một lát, Tô Nhuyễn rút ra hai tờ một trăm đặt chung vào số tiền tiết kiệm của mình, chín trăm tệ còn lại cô dự định sẽ lên thành phố gửi vào sổ tiết kiệm, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Ngày hôm sau Tô Nhuyễn dậy rất sớm, khi cô đang nấu cơm đột nhiên bà cụ vào phòng bếp, lo lắng hỏi: “Không biết Thanh Thanh và thím Hai cháu thế nào rồi? Mong bọn họ ngàn vạn lần đừng làm bậy.”



“Ai, nói ra thì Lộc Minh Sâm cũng quá đáng thương, sao lại biến thành như vậy chứ? Khi còn nhỏ rõ ràng là rất xinh đẹp, giống tiên đồng bên người quan âm vậy, anh trông thấy cũng muốn trêu đùa một cái, cũng rất thích cười, chỉ cần cười lên là người khác đều yêu thích không muốn buông tay.”

“Còn vô cùng thông minh nữa, bà nhớ rõ khi mới ba bốn tuổi, mẹ thằng bé dạy nó ba trăm bài thơ Đường, dạy xong là biết đọc.”

“… Hồi còn nhỏ thằng bé thương cháu nhất đấy, lúc đó cháu luôn thích chạy theo mông đám trẻ lớn tuổi hơn mình, chỉ có thằng bé là biết quan tâm chăm sóc cháu, còn hái quả dại cho cháu ăn, bế cháu qua vũng bùn…”

“Biệt danh Miên Hoa của cháu cũng là do thằng bé đặt cho, nhưng mà thằng bé chỉ cho một mình mình gọi, suốt ngày em gái Miên Hoa ơi, em gái Miên Hoa à, không cho người khác gọi.”

Phần mở đầu câu chuyện này của bà cụ không tệ, khi người nhà họ Lộc dọn khỏi Tô Gia Câu, cô đã sáu bảy tuổi rồi, đã nhớ được không ít chuyện. Trong ấn tượng của cô đúng là có một anh trai nhỏ cực kỳ xinh đẹp luôn đối xử với cô rất tốt.

Chỉ là ký ức quá mơ hồ, người bây giờ cô nhớ tới nhiều hơn chính là hình ảnh người anh hùng Lộc Minh Sâm được rất nhiều người kính ngưỡng…

Bà cụ vẫn đang tiếp tục: “… Nghe nói lần này chấp hành nhiệm vụ, tuy rằng bị thương nhưng cũng lập được công lớn, bộ đội cho không ít tiền an ủi…”

Thịnh Tuyết múc cháo bưng ra ngoài: “Bà cứ yên tâm, người ta ưu tú như vậy, chắc chắn cháu không xứng với người ta.”

Bà cụ lập tức nghẹn lời.

Trong lòng Tô Nhuyễn âm thầm mỉa mai, cho dù cô thật sự muốn kết hôn với Lộc Minh Sâm, thì cũng phải dựa theo yêu cầu của cô, chứ không phải bị nhà họ Tô và nhà họ Lộc ấn đầu ép gả, để xem đến lúc đó người phải cúi đầu sẽ là ai?