Lâm Vân Hương nhận lấy, Phùng Quế Chi đại khái cảm thấy con gái vẫn nghe lời, lộ ra nụ cười hài lòng: "Nửa năm nữa Tiểu Bắc sẽ học tiểu học đúng không. Con đã có phòng riêng của mình khi lớn như thằng bé rồi.” Nói đến đây dừng lại, thở dài một hồi lâu. Lâm Vân Hương không lên tiếng, bà ta tiếp tục: “Trách mẹ và ba con không có bản lĩnh, nhiều năm như thế vẫn là mấy gian phòng này, uất ức hai mẹ con rồi." Nhìn về phía giường gần trong gang tấc, "Dựng giường trong phòng khách cũng không phải chuyện lâu dài. Đứa nhỏ lớn sẽ biết xấu hổ, để người ta thấy ở cùng mẹ thì thật sự không tốt. Con gái, con nói phải không?”
Lâm Vân Hương gật đầu: "Con dự định vài ngày nữa ra ngoài xem nhà, tốt nhất là người ta đã trang trí xong, mua là có thể chuyển vào.”
Quan tâm trên mặt Phùng Quế Chi ngưng đọng, bộ dáng "con nói gì, mẹ vì sao nghe không hiểu".
Lâm Vân Hương không sốt ruột, kiên nhẫn chờ bà ta tiêu hóa.
Phùng Quế Chi phục hồi tinh thần lại, cổ họng khô ráo, gian nan hỏi: "... Con muốn mua nhà?”
Lâm Vân Hương lúc trước không có ý định mua nhà. Lý Hữu Lương tự lúc đưa cô và Tiểu Bắc về, một lần cũng không xuất hiện, xem ra không mua không được: "Năm trước con dẫn Tiểu Bắc đi xem, Tiểu Bắc rất thích, ở gần trường học, cách nhà ông bà nội thằng bé không xa, hai vợ chồng già rảnh rỗi cũng có thể giúp con đưa đón.”
“Con– " Phùng Quế Chi nuốt lại những gì muốn nói, "Con không phải đã ly hôn?
Lâm Vân Hương: "Ly hôn, anh ta cũng là cha của Tiểu Bắc. Cha mẹ anh ta cũng là ông bà nội của Tiểu Bắc.”
"Nhưng Lý Hữu Lương ở bên ngoài có người. Người phụ nữ kia nếu có con, hai vợ chồng già kia làm sao còn để ý đến Tiểu Bắc." Phùng Quế Chi rất sốt ruột, thân thể không nhịn được nghiêng về phía cô.
Đứa trẻ có thể đã có. Đêm giao thừa đã nói sẽ trở về Lý gia, Lý Hữu Lương không đến đón họ, hai vợ chồng già thương cháu trai cũng không xuất hiện, ngoại trừ người phụ nữ kia có nhược điểm Lý Hữu Lương không thể không để tâm thì chính là cô ta có con của Lý Hữu Lương.
Lâm Vân Hương: “Cho dù có con, chờ nó sinh ra Tiểu Bắc cũng đã học tiểu học. Nó có thể tự mình đi tới trường tiểu học. Tan học đến trường tìm con, ăn với con, ngay cả tiền ăn cũng tiết kiệm được.”
Tiền để cô tiêu, nhà họ Lâm lấy gì mua nhà. Phùng Quế Chi vô thức khẽ lắc đầu, không được, căn nhà này nói gì cũng không thể mua.
"Con một mình nuôi đứa nhỏ, trời mưa đổ tuyết làm sao đây?” Phùng Quế Chi nói đến chuyện này cũng rất bực.
Mấy ngày nay Lâm Vân Hương cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào đối phó với người nhà tham lam. Cô không chút hoang mang chậm rãi nói: "Lý Hữu Lương đồng ý để Tiểu Bắc do hai chúng con cùng nuôi nấng. Người làm ăn như anh ta có thời gian tự do, đến lúc đó bảo anh ta lái xe đi đón.’
"Tâm Lý Hữu Lương đã không ở trên người hai mẹ con các con, còn trông cậy vào anh ta quản Tiểu Bắc?"
Lâm Vân Hương và Lý Hữu Lương cũng không phải náo loạn đến chết già không qua lại với nhau. Lý Hữu Lương có lỗi với cô, trong thời gian ngắn không thể mặc kệ đứa nhỏ.
Qua hai năm anh ta không muốn quản, Tiểu Bắc cũng lớn rồi.
"Anh ta không dám."
Phùng Quế Chi không biết Lý Hữu Lương mấy năm nay kiếm được bao nhiêu tiền. Bà ta chưa từng học gì, trước khi về hưu là công nhân bình thường, mỗi tháng cầm một hai trăm tệ lương hưu, Phùng Quế Chi ít nghe cũng không tưởng tượng ra anh ta có bao nhiêu tiền.