Lâm Vân Hương suy tư một lát quyết định nói ra chuyện cô đã ly hôn. Không ngoài dự đoán của cô, ông Lâm tức giận đến giậm chân, chỉ vào Lâm Vân Hương mắng: "Còn mặt mũi trở về? Có phải muốn làm tao tức chết không?"
Lâm Vân Hương ngay sau đó nói Lý Hữu Lương cho cô một khoản tiền. Ba cô chợt tiêu tan tức giận, miễn cưỡng khen một câu, "Xem như con có đầu óc." Mẹ cô nắm tay cô liên tục khuyên nhủ: "Ly thì ly đi. Lý Hữu Lương không phải người tốt, ngày mai lại tìm người tốt hơn anh ta." Anh trai cô rất hài lòng, "Anh biết em gái anh sẽ không để tên khốn kiếp đó được lời." Chị dâu thân thiết ôm đứa bé, từng ngụm từng ngụm hôn, "Tiểu Ngoan Ngoãn, cháu trai lớn, mợ ôm nào.”
......
Lâm Vân Hương chịu đựng buồn nôn ở nhà mẹ đẻ đón tết nguyên đán.
Mùng hai tết, ở tứ cửu thành (49 thành) thì con gái về nhà mẹ đẻ. Anh trai chị dâu và cháu trai Lâm Vân Hương về nhà mẹ đẻ. Cha của Lâm Vân Hương dẫn theo con trai Tiểu Bắc của cô đi chơi. Lâm Vân Hương không ngẩng đầu cũng biết người đưa cho bình men cho cô là ai.
Lâm Vân Hương tiếp tục khom lưng phơi quần áo. Bộ quần áo cuối cùng được phơi lên dây thừng thì bình men vẫn còn nguyên.
Trước đây có lẽ không phải cực kì hiểu mẹ cô. Từ nửa tháng trước chết tâm với người nhà, cho dù người nhà làm gì cô cũng không nhịn được suy nghĩ nhiều, lúc này mới phát hiện từ lúc cô nhớ rõ, lúc bị bệnh mẹ cô cũng chưa từng bưng cơm rót nước cho cô.
Xem ra mẹ cô có ý đồ không nhỏ. Thần sắc Lâm Vân Hương không thay đổi nhận bình men: "Tại sao mẹ không đi ra ngoài với ba?”
"Ba con dẫn Tiểu Bắc đi chơi, mẹ đi theo làm gì." Phùng Quế Chi nhìn thấy tay con gái đỏ bừng, "Mẹ rót cho con một chậu nước muối làm ấm tay?
Đáy lòng Lâm Vân Hương khϊếp sợ. Đây là định gõ vỡ xương cốt của cô để hút tủy xương à.
"Không cần." Lúc Lâm Vân Hương nói ra có tiền đã đoán được cha mẹ sẽ tính toán tiền của cô. Bọn họ nhịn nữa, Lâm Vân Hương cũng không nhịn được.
Phùng Quế Chi khuyên: "Vậy hai mẹ con chúng ta trở về phòng. Bên ngoài gió lớn, lạnh một cách kỳ lạ.” Sau khi đi vào phòng thì đưa cho Lâm Vân Hương một cái băng ghế, lại lấy bánh đậu xanh trên bàn ăn ra, bảo Lâm Vân Hương ăn một ít.
Bánh đậu xanh còn là do Lý Hữu Lương mua.
Lý Hữu Lương rất rõ ràng hai vợ chồng cha mẹ vợ có đức hạnh gì. Lâm Vân Hương tay không tới cửa, bọn họ nhất định sẽ oán giận trong nhà không có tiền không lương thực. Lâm Vân Hương cầm theo túi lớn túi nhỏ, bọn họ sẽ nỡ mua hai cân thịt.
Mặc dù Lý Hữu Lương cảm thấy Lâm Vân Hương và đứa nhỏ nhiều lắm ở trong đại tạp viện một đêm. Vì để vợ con không bị ghét bỏ, mua rượu và thịt, lại đi vòng quanh Đạo Hương thôn mua hai hộp đồ ăn nhẹ. Bên trong mỗi hộp đều có hơn mười bánh. Cùng ngày, nhà họ Lâm đã mở một hộp. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa ăn hết.
Một hộp còn nguyên vẹn khác để anh trai chị dâu Lâm Vân Hương đưa đến nhà mẹ đẻ.
Điểm tâm của Đạo Hương thôn rất ngon, nhưng Lâm Vân Hương không đói, cũng không thiếu một miếng này. Nhưng cô nghĩ đây là do cô tới mới mua, không ăn thì phí.