"Trong nhà có điện thoại, cũng có bút và giấy viết thư." Lâm Vân Hương nhắc nhở anh ta: "Anh còn có bạn.’
Lâm Vân Hương hiểu như vậy nhất định vì học theo tv. Lý Hữu Lương hối hận: "Anh không nên mua TV!" Nói ra càng thêm ảo não, "Càng không nên giúp em lắp ăng ten điều chỉnh kênh."
Lâm Vân Hương mới mặc kệ anh ta lẩm bẩm gì, đến trước xe nhà mình, nháy mắt với Lý Hữu Lương. Lý Hữu Lương không cam lòng mở cửa xe, mời cô đi trước.
Trên đường đến văn phòng công chứng, Lý Hữu Lương miệng nói không ngừng, khuyên cô nên bớt giận, khuyên cô suy nghĩ cho đứa bé, lại nói cha mẹ lớn tuổi không chịu nổi sợ hãi. Lâm Vân Hương tai trái vào tai phải ra.
Càng gần văn phòng công chứng, Lý Hữu Lương càng hoảng hốt —— cuộc hôn nhân này không thể ly hôn.
Lý Hữu Lương quay đầu xe.
Lâm Vân Hương nhìn về phía anh ta, lại làm gì.
"Xe hết xăng rồi, thêm chút dầu."
Lâm Vân Hương lật ngược đôi mắt: "Dừng lại bên cạnh, bắt taxi đi."
Lý Hữu Lương không khỏi buông chân ga, tốc độ xe chậm lại.
Lâm Vân Hương cố ý hỏi: "Không đổ nữa?"
Lý Hữu Lương chán nản tìm cho mình một lý do, "Không đi đường vòng hẳn là có thể đến."
"Vậy anh còn chờ gì nữa? Chờ văn phòng công chứng tan tầm?"
Lý Hữu Lương tính như vậy. Nghe vậy anh ta hàm hồ lẩm bẩm một câu, rẽ vào văn phòng công chứng.
Làm thủ tục ly hôn trước mặt người cô, Lý Hữu Lương lại hỏi cô đã hết giận chưa. Tức giận thì nhanh đi vào lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Lâm Vân nở nụ cười: "Anh không có bệnh chứ? Anh ly hôn kết hôn là đi qua cửa nhà à?"
"Không phải qua cửa nhà còn nói ly đã ly?"
Lâm Vân Hương tức giận nói: "Không lý hôn sao nhường chỗ cho chiếc vòng tay trân châu kia?"
Lý Hữu Lương lại nghẹn đến không còn lời nào.
Lâm Vân Hương dứt khoát nói rõ: "Không thừa dịp trong lòng anh còn có hai mẹ con chúng tôi còn đưa tiền ra, sau này anh dắt người phụ nữ kia đến nhà, đuổi tôi và Tiểu Bắc đi xin cơm?"
Lý Hữu Lương không nói gì, cô thật sự rất biết nói khoa trương.
"Về nhà thu dọn đồ đạc, đưa em và Tiểu Bắc đến đại tạp viện."
Lý Hữu Lương vừa nghe đến đại tạp viện thì nhíu mày: "Trở về ở chỗ nào?
"Ngủ trong phòng khách. Anh thật đau lòng cho chúng tôi thì sớm cắt sạch sẽ với cô ta, sớm đón chúng tôi."
Quả nhiên, cơn tức của cô đã tiêu tan gần hết rồi. Lý Hữu Lương mừng rỡ, "Được, chúng ta về nhà ngay bây giờ."
Lâm Vân Hương đến nhà hai vợ chồng già đã dẫn theo Tiểu Bắc trở về. Ông Lya hỏi họ làm gì. Lý Hữu Lương muốn tìm một lý do lừa gạt, Lâm Vân Hương đưa giấy chứng nhận ly hôn qua.
Lý Hữu Lương vội vàng há mồm cứng lưỡi đưa tay muốn cướp.
Lâm Vân Hương bảo con trai về phòng chơi. Đứa bé lạch cạch chạy vào trong phòng, cha mẹ Lý gia tỉnh táo lại. Bà Lý véo mặt con trai: "Có phải con không? Có phải là con? Mẹ biết con có chút tiền sẽ làm -"
Lý Hữu Lương né tránh sang một bên nắm chặt cánh tay mẹ, bảo Lâm Vân Hương hỗ trợ. Lâm Vân Hương nói thật: "Anh ta và người phụ nữ kia đoạn tuyệt quan hệ thì chúng con sẽ tái hôn. Con dẫn Tiểu Bắc về đại tạp viện ở vài ngày trước."
Cha Lý thốt lên: "Không được!"
"Hai người muốn để Tiểu Bắc nhìn thấy người phụ nữ kia tìm tới cửa?" Lâm Vân Hương nói lời này khiến cha Lý không nói nên lời. Bà Lý cũng không mắng không đánh con trai nữa, lau nước mắt muốn giúp cháu trai thu dọn đồ đạc.