Bác trai hiểu: "Vân Hương nhìn thuận mắt?”
Thuận mắt hơn trước rất nhiều. Nhâm Duy Đông thiếu chút nữa nói ra, lại vội vàng nuốt về.
Bác trai ném tàn thuốc xuống: "Trước kia sợ trước sợ sau, bây giờ cháu còn sợ gì nữa?”
Lâm Vân Hương xuất hiện quá đột ngột, cho đến bây giờ Nhậm Duy Đông cũng không nghĩ rõ anh muốn làm gì. Có một chuyện có thể khẳng định, cho dù là ở KFC hay là tới nơi này, là có nguyên nhân là con gái không sai, nếu như anh không muốn, cha mẹ khóc nháo với anh cũng vô dụng.
Nhậm Duy Đông: "Cháu biết Lý Hữu Lương. Đã gặp trong kinh doanh. Không nghĩ rằng anh ta có thể ly dị. Cháu cũng là mới biết được.”
"Vậy cháu phải suy nghĩ thật kỹ. 10 năm rồi, phải không? Con người có bao nhiêu mười năm trong cuộc sống chứ. Đừng thấy Vân Hương dẫn theo đứa nhỏ, đứa nhỏ này không lo không tìm được nhà chồng.” bác trai bảo vệ ngữ trọng tâm trường nói.
Nhâm Duy Đông cũng cảm thấy anh nên suy nghĩ thật kỹ: "Trở về sẽ nghĩ.”
"Vậy đến phòng ngồi đi. Xe thì đặt ở cửa. Trong trường học cũng không có ai có xe, không có gì đáng ngại.” Bác trai bảo vệ đi về phía phòng ngoài. Nhâm Duy Đông nhớ tới chuyện bị anh quên. Tìm bác trai nói chuyện một lát, Nhâm Duy Đông về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh họ.
Chu Bội Lan muốn hỏi con trai thấy thế nào, một chữ cũng không nói ra, Nhâm Duy Đông đã cầm điện thoại lên. Chu Bội Lan tức giận nói: "Tổng thư ký Liên Hợp Quốc cũng không bận bằng con.”
Nhâm Duy Đông giơ tay lên bảo bà ra ngoài.
Chu Bội Lan cầm chổi ném vào đùi anh: "Nhấc chân lên, mẹ quét sàn nhà.”
Nhâm Y Y nhảy nhót đi vào, Chu Bội Lan ném chổi, lôi kéo cháu gái đi ra ngoài: "Y Y, ba cháu gặp người thấy sao?”
"Rất tốt." Nhâm Y Y gật cái đầu nhỏ nói.
Nhậm Duy Đông thiếu chút nữa ném điện thoại xuống. Anh cách không khí chỉ vào con gái trong sân, lại nói bậy cha sẽ cho con biết tay.
Nhâm Y Y lôi kéo bà nội vào phòng bếp.
"Thế nào rồi?"
Trong điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc, Nhâm Duy Đông không để ý tới Y Y nữa: "Không gặp. Cô ấy không xuất hiện. Có thể đã hối hận, cũng có thể đi muộn. Chúng em không đợi được cô ấy.”
Đầu kia trầm mặc một lát: "... Em có thể không biết, anh thấy em.”
Nhậm Duy Đông: “Anh có thể không biết, em thấy xe anh.”
Đầu kia lại trầm mặc một hồi, đại khái không ngờ tới chuyện này: "Người phụ nữ ngồi đối diện với em là ai?”
Nhậm Duy Đông: "Mẹ của bạn học Y Y, Lý Tiểu Bắc.”
"Lý Hữu Lương? Mối tình đầu của em?”
Nhậm Duy Đông suýt nhảy dựng lên: “Làm sao anh biết?” Hỏi ra miệng thì anh cũng biết, ngoại trừ mấy đứa bạn lớn lên từ nhỏ của anh ấy còn có thể có ai.
Người đàn ông ở phía bên kia thấy anh im lặng, không thể không nói, "Duy Đông, anh không đồng ý em làm như vậy.”
"Em đã làm gì?" Nhâm Duy Đông hỏi ra miệng lại tự biết, cũng trách anh có một cái đầu thông minh. Nhâm Duy Đông xoa xoa thái dương, "Anh hiểu lầm. Em chưa bao giờ nghĩ đến việc làm gì. Cô ấy ly dị vào năm trước rồi. Lý Hữu Lương bên ngoài có người, con cái và tiền đều thuộc về cô ấy, ngày cô ấy ly hôn thì từ trong nhà chuyển ra ngoài.”
"Trùng hợp như vậy? Các người có thể —— chờ đã, ly hôn năm trước, có một đứa con sáu bảy tuổi, có tiền, chưa tới ba mươi tuổi?”
Nhậm Duy Đông gật đầu: "Làm sao vậy?” Nói xong tát vào đầu.