Tiểu Bắc gật đầu: "Ba tớ cũng sợ mẹ tớ.”
"Vậy cha cậu còn dám ly hôn với mẹ cậu?”
Tiểu Bắc: "Mẹ tớ muốn ly hôn. Người phụ nữ xấu có con của cha tớ. Mẹ nói sẽ không ở bên ba nữa.”
Nhâm Y Y muốn vỗ tay, ba, ba phải tranh giành nhé.
"Đứa nhỏ nhìn kìa." Nhâm Duy Đông ra hiệu cho cô nhìn con.
Lâm Vân Hương lại ngồi xuống: “Anh cho rằng anh và em nói một lần, san bằng, lật bài?”
Nhậm Duy Đông: "Nếu không thì sao?”
Lâm Vân Hương nở nụ cười.
Nếu không phải đã từng trải qua, đột nhiên phát hiện bên ngoài Lý Hữu Lương có người, cô rất lý trí cũng sẽ khổ sở vài ngày. Cho dù cô không yêu Lý Hữu Lương, bảy năm sớm chiều làm bạn cũng có tình thân.
"Nói rõ ràng là em có thể đi?"
Nhâm Duy Đông gật đầu.
"Biết vì sao em gả cho Lý Hữu Lương?"
Nếu là nhiều năm trước, Nhâm Duy Đông trẻ tuổi, có lòng tự trọng cao sẽ không thừa nhận. Bây giờ Nhậm Duy Đông da mặt dày hơn tường thành, trái tim đen hơn đáy nồi. Hai lão Nhâm gia nói.
Nhậm Duy Đông: "Anh đã hỏi thăm. Đưa rất nhiều quà và phiếu TV cho nhà em. Dường như còn hứa nếu lấy được phiếu tủ lạnh và phiếu máy giặt cũng sẽ cho nhà em.”
"Những phiếu đó không khó đối với anh." Lâm Vân Hương không muốn liên lụy vào anh, cũng lười vòng vo. “Đối với nhà em mà nói thì rất khó. Em bảo ba mẹ trả lại cho Lý gia, bọn họ sống chết không đồng ý, em đến nhà anh tìm anh, cha mẹ anh nói anh có bạn gái, xin em sau này đừng đến tìm anh, sẽ hiểu lầm không tốt.”
Nhớ tới chuyện ngày đó, Lâm Vân Hương vẫn muốn khóc. Cô sống đến bây giờ cũng chưa từng bị người ngoài nhục nhã như vậy.
Nhâm Duy Đông hoài nghi anh không nghe rõ: "Gì, chuyện này xảy ra khi nào? Em có đi nhầm cửa không?”
"Họ làm việc cùng trường với em, mà em sẽ nhận sai?" Lâm Vân Hương chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên mặt đầy trào phúng.
Nhâm Duy Đông lắc đầu, không muốn tiếp nhận Lâm Vân Hương từng vô vọng như thế. Anh tình nguyện tin tưởng Lâm Vân Hương không chịu nổi tịch mịch, hoặc bị Lý Hữu Lương hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt.
Lâm Vân Hương lẳng lặng nhìn anh, Nhậm Duy Đông thấy vậy không thể không tiếp nhận. Nhưng Nhâm Duy Đông nhớ tới pháo nổ mấy ngày trước đó, nhớ tới đêm Lâm Vân Hương và Lý Hữu Lương kết hôn, anh từng muốn dẫn người cướp thân, sau đó thậm chí tính toán khả năng đào chân tường, vân vân đủ loại. Ngực Nhâm Duy Đông rất đau, cổ họng trượt lên xuống, khó khăn nói: "Ba mẹ anh không phải người như vậy.”
"Họ là những người tốt, em biết. Trước khi quen anh thì mẹ anh cũng muốn giới thiệu đối tượng cho em. Anh không có bạn gái, cô Châu ăn no rảnh rỗi đến mức bịa ra một người để cản trở nhân duyên của con trai?” Lâm Vân Hương nói xong khinh thường nhìn anh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có một chiếc xe màu đen chậm rãi đi qua, người đàn ông trong xe lắc đầu cười cười.
Nhâm Duy Đông nhìn ra ngoài, không khỏi đứng dậy. Lâm Vân Hương trợn trắng mắt: "Không còn gì để nói thì chuẩn bị đi?”
"Anh..." Không muốn có hiểu lầm nữa, Nhâm Duy Đông ngồi về, "Việc này đại khái anh có thể giải thích.”
Trong những năm anh còn trẻ, bà Chu Bội Lan đã đề cập với Nhậm Duy Đông, nhờ người giới thiệu đối tượng cho anh. Nhậm Duy Đông vừa mới đến bộ, có tham vọng, hơn hai mươi tuổi còn rất trẻ, không muốn phân tâm trong công việc, nên anh nói có bạn gái, vừa mới kết giao, qua vài ngày ổn định sẽ đưa về cho bà ấy xem.