"Người thì con biết cũng không ít."
Nhâm Giác Tân ghét bỏ: "Con quen biết đều là người kinh doanh, sao có thể so sánh với người ta ngồi văn phòng mặc cổ áo trắng." Nói rồi nháy mắt với bạn già.
Chu Bội Lan đi gọi điện thoại.
Nhậm Duy Đông âm thầm bĩu môi, cổ áo trắng nào không phải là sinh viên đại học? Sinh viên đại học nào không thể kết hôn? Mỡ lợn bịt đầu mới đi làm mẹ kế.
Hai vợ chồng già được như ý nên cũng yên tĩnh.
Mấy ngày sau Nhâm Duy Đông xem như có kiến thức mới, thế giới rộng lớn, thiên kỳ bách quái, thật sự có người có mắt thiếu tâm biết rõ hố lửa còn nhảy vào trong.
Nhâm Duy Đông véo mặt con gái nằm sấp trong ngực anh, quang minh chính đại nghe lén, Nhâm Y Y đau đớn hô một tiếng. Nhâm Duy Đông xác định là thật, không để ý đến con gái trả thù lại, nói với đầu dây bên kia: "Anh, nếu không anh thay em gặp mặt?”
"Anh cũng muốn. Đáng tiếc cô em cũng đã giúp anh tìm một người. Đã ly dị có con." Đầu kia truyền đến một tiếng cười khẽ, "Anh mà đã lưu lạc đến đây.”
Nhậm Duy Đông: "Cô ta còn không bằng người ly hôn có con. Tốt xấu gì người ta có thể sống an ổn với anh. Người phụ nữ kia nhỏ hơn em tám tuổi, tốt nghiệp chưa được hai năm đã đi xem mắt với tôi là sao? Thích em lớn tuổi, thích em có một đứa con, cô ta có niềm vui làm mẹ à?”
"Ý anh đã truyền, có đi hay không do em."
Nhâm Duy Đông vừa thấy anh ấy muốn cúp điện thoại, buột miệng nói: "Chúng ta đổi?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Nhâm Duy Đông thăm dò hỏi: "Cúp máy à?”
“...... Đừng nói nhảm. Mợ nói không sai, em không kết hôn thì đến tám mươi tuổi cũng không ổn trọng được.”
Nhâm Duy Đông trợn trắng mắt, kết hôn có quan hệ gì với chững chạc.
Mẹ anh còn nói người không trải qua mấy ngày kết hôn sẽ không biết cố gắng tiến lên.
Cũng không biết những luận cứ lấy từ đâu ra.
Nhậm Duy Đông: "Anh chững chạc, Anh chững chạc còn khiến cô lo lắng?”
“......”
Nhâm Duy Đông vui vẻ: "Cúp máy?”
“Chờ chút!” Nhâm Y Y hô to, "Bác, chị gái xem mắt với ba cháu ra sao?”
"Không biết."
Nhậm Y Y: "Nếu không xinh đẹp, cháu không đồng ý.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp: "Được, cục cưng, bác sẽ truyền đạt chuyện này cho bà cô của cháu, thấy người ta mà không hài lòng trực tiếp từ chối, bà ấy sẽ không trách cháu.”
"Cảm ơn bác!"
Nhâm Duy Đông gõ ót con gái một cái: "Hẹn ở đâu?”
"Xem mắt có thể hẹn ở đâu? Quán cà phê." Người ở đầu dây bên kia thấy rất kỳ lạ.
Nhậm Duy Đông ghét bỏ: "Trà còn không uống lại còn uống cà phê, giả vờ đạo mạo hay gì.”
“...... Em không giả vờ thì hẹn ở quán cà phê?”
Nhậm Duy Đông kinh hô: "Em? Không, không được, em vừa đi vào đều là người quen biết, thật sự muốn tiền của em mà nói, cho dù làm khó dễ cô ta thế nào cũng sẽ nhịn xuống. Nói với cô ta đi KFC, en sẽ dẫn Y Y theo.”
Nhâm Y Y vui vẻ ôm cổ ba.
Đầu kia rất yên tĩnh, Nhâm Duy Đông phỏng chừng anh họ rất im lặng với anh: "Cả ngày em không ở nhà, cô ta và Y Y sớm chiều ở chung, nhất định phải khiến Y Y hài lòng.”
"Là anh quên mất. Địa điểm không thay đổi?”
Nhậm Duy Đông: "Không thay đổi.”
“Tạm biệt bác!” Nhâm Y Y thay ba cúp điện thoại, nhảy xuống đất túm lấy ba cô, "Đi thôi.”
Nhậm Duy Đông ngẩn người: "Đi đâu vậy? Không phải hôm nay.”