Lâm Vân Hương mở mắt ra thì thấy hoảng hốt. Lý Hữu Lương lo lắng bất an, đỡ cô hỏi: "Có muốn đi bệnh viện không?"
Lâm Vân Hương muốn cảm ơn anh ta... Không phải anh ta đẩy như vậy, cô nhất định sẽ mất đi lý trí đánh nhau với Lý Hữu Lương, sau đó lưỡng bại câu thương.
Là vợ chồng bảy năm, Lý Hữu Lương hiểu Lâm Vân Hương, không sợ khổ không sợ mệt, kiên cường, dao kề vào cổ mà mắt cô cũng không chớp một cái. Lý Hữu Lương từng không chỉ một lần oán giận Lâm Vân Hương. Ai là vợ mà cả ngày mặt luôn nghiêm túc, không biết khóc lóc ỷ lại chồng, không biết còn tưởng rằng người trong nhà đã chết.
Kỳ thật anh ta không biết không phải Lâm Vân Hương không thích khóc, mà là không có việc gì đáng để cô rơi lệ. Lâm Vân Hương muốn khóc, nhớ lại chuyện cũ, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Lý Hữu Lương cũng không biết anh ta sợ Lâm Vân Hương khóc. Người không bao giờ rơi lệ đột nhiên thương tâm muốn chết, Lý Hữu Lương nhất định cho rằng trời đất sụp đổ. Lúc trước Lâm Vân Hương không ngờ tới chuyện này, cũng may không muộn.
Lâm Vân sững sờ nhìn Lý Hữu Lương, giống như bị ngã tới choáng váng. Nước mắt lần lượt xẹt qua hai má rơi xuống tay Lý Hữu Lương. Lý Hữu Lương giống như bị nóng bỏng tay, tay run rẩy một lát, ôm Lâm Vân Hương xuống lầu.
Lâm Vân Hương nắm lấy khung cửa, nước mắt mơ hồ: "Không cần đến bệnh viện, tôi không sao."
Khóc như vậy còn không sao à? Lý Hữu Lương lo lắng hỏi: "Thật không sao chứ?"
Lâm Vân Hương "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn về phía sofa. Lý Hữu Lương nhẹ nhàng đặt cô lên sofa, sờ trán cô: "Có đau không?”
Lâm Vân Hương rất im lặng. Cô dập đầu vào gáy. Nhưng sự quan tâm trong mắt anh ta cũng không phải giả. Lâm Vân Hương muốn cho nhau một cơ hội... Ngoại trừ còn cái, Lý Hữu Lương là người cô quan tâm nhất trên đời này.
Nhưng cũng không thể cứ như vậy mà quên đi. Nếu "chó không thể đổi được ăn phân", lần sau sẽ rất khó để giành được lợi ích tốt nhất cho cô và đứa nhỏ.
Khi nước mắt Lâm Vân Hương sắp rơi xuống thì nói, "Ly hôn đi".
Lý Hữu Lương kính ngạc muốn hét lên, "Em nói gì!?" Nhìn thấy nước mắt cô, anh ta nghẹn lời trở lại, nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng trấn an: "Nói lời ngu ngốc gì đây?"
Lâm Vân Hương nâng mí mắt ửng đỏ lên nhìn anh ta, giống như đang hỏi: " Anh nhìn em giống như choáng váng sao."
Không giống!
Lý Hữu Lương tự nhận mình rất tốt với Lâm Vân Hương. Trước khi đứa bé chào đời, anh ta coi vợ như một đứa trẻ. Đó là những lời cha mẹ anh ta nói. Cái gì mà bánh chưng ngũ phương trai, chân giò tương phong trạch viên, đắt tiền hay rẻ, Lý gia chưa từng ngừng lại.
Có con, Lý Hữu Lương giật mình nhận ra tiền không đủ tiêu, bất chấp sự phản đối của cha mẹ từ chức xuống biển, trở thành nhóm người đầu tiên ở tứ cửu thành.
Năm ngoái mua xe, xe đạp 28 của Lâm Vân Hương không cần dùng để ở nhà, bất kể gió, mưa hay nắng đều do Lý Hữu Lương đưa đón cô.
Lý Hữu Lương vốn định chất vấn, anh đối với em không đủ tốt sao. Có thể bởi vì quá tốt, chuyện đầu tiên anh có lỗi với vợ lại là có người ở bên ngoài. Lâm Vân Hương nào chịu được. Không khóc chết đã là vì cô kiên cường.
Lâm Vân Hương rơi lệ không ngừng. Lý Hữu Lương rất đau lòng, ngồi xổm bên đùi cô, cúi đầu nhận sai: "Vân Hương, anh thề..."