Các hộ gia đình trong đại tạp viện không giàu có, ngày lễ tết mới nỡ mua bánh ngọt. Đứa nhỏ thèm ăn, cười híp mắt nhét vào miệng.
Lâm Vân Hương nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của đứa nhỏ, khói mù bao phủ trong lòng mấy ngày nay tan đi. Cô lại đi vào phòng cha mẹ lục lọi. Không thấy kẹo, Lâm Vân Hương hoài nghi ở trong phòng anh chị dâu của cô.
Một nhà ba người lúc đi đã khóa cửa lại, cửa lại chỉ có thể tháo từ trong phòng. Lâm Vân Hương không vào được. Cô cầm hạt dưa đậu phộng đi ra ngoài, bảo bọn nhỏ nhét vào trong túi. Đứa bé lớn biết chuyện gì sẽ xảy ra trong chốc lát nữa: "Chị Vân Hương, em ra ngoài giúp chị nhìn.”
Bác gái Triệu ở trong phòng gọi: "Vân Hương, lại đây xem còn gì nữa.”
Lâm Vân Hương nhìn thấy mấy bình men ở đối diện phía cửa, không khỏi nhìn qua.
Chị dâu hàng xóm hỏi: "Đây không phải là của em? Chị có thấy cha mẹ em sử dụng nó.”
"Đó là của em. Của hồi môn. Chị dâu em thích, mẹ em đưa cho chị ấy. Mấy năm nay vì đã dùng được lâu, hai vợ chồng họ không cần nên đưa cho ba mẹ em.”
Bác gái Triệu há mồm cứng lưỡi: "Chuyện này, hai vợ chồng này sao lại có đức hạnh như Chu Lột Bì?”
"Họ không nghĩ như vậy. Lý Hữu Lương có thể kiếm tiền, cháu có tiền, làm gì mà so đo những vật nhỏ này với anh trai chị dâu của cháu.” Lâm Vân Hương nói ra cũng cảm thấy ghê tởm.
"Chị Vân Hương, chị Vân Hương..." Cô bé vội vàng chạy vào, không để ý đến hơi thở, "Ba mẹ chị trở về.”
Ba người sửng sốt, bác Triệu phản ứng lại thì hỏi: "Sao lại nhanh thế được?”
Lâm Vân Hương: "Nếu cháu nhân cơ hội cắt đứt quan hệ với bọn họ, bác gái cảm thấy..."
“Chị cảm thấy tốt!” Chị dâu hàng xóm không ngờ còn có thể như vậy, kích động nói, "Cha mẹ em vô sỉ, giống như cháu trai chị nói, như ma cà rồng nước ngoài vậy. Em tránh được hôm nay, không thể tránh được ngày mai.”
Chuyện chặt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ quá lớn.
Bác gái Triệu không đồng ý: "Vân Hương và Tiểu Bắc sau này nếu bị người khác bắt nạt, ai làm chỗ dựa cho hai mẹ con bọn họ?”
Chị dâu hàng xóm: "Tìm ông bà nội Tiểu Bắc. Lý Hữu Lương có lăn lộn đến đâu cũng không thể mặc kệ con trai. Gia đình này có thể trông cậy vào à?”
Lâm Vân Hương dẫn theo đứa nhỏ trở về. Cả nhà Lâm gia lại chưa từng nói tìm Lý Hữu Lương để đòi lời giải thích, chỉ lo làm sao lấy tiền của Lâm Vân Hương. Bác gái Triệu lắc đầu: "Không trông cậy vào được. Vậy thì làm thế. Vân Hương có biết nói gì không?”
"Chưa từng làm mà còn chưa xem TV hay sao." Lâm Vân Hương vừa nói ra, bác gái Triệu yên tâm đi về phía cửa nhà mình.
Lâm Vân Hương đi về phía cửa lớn. Lão thái thái lớn tuổi nhất trong sân lo lắng cô chịu thiệt, chống nạng đứng dậy. Lâm Bảo Thụ nổi giận đằng đằng vào cửa, giống như hận không thể cho Lâm Vân Hương một quyền.
Lão thái thái giả vờ tò mò: "Bảo Thụ đây là tức giạn với ai?”
Lâm Bảo Thụ dừng lại, ở bên ngoài làm người tốt đã quen, trong sân lại không chỉ có một hai người, tức giận của ông ta bị phản xạ có điều kiện nghẹn về, nặn ra một tia cười còn khó coi hơn khóc: "Đều, đều ở đây.”
Bà già: "Tết không ở đây thì ở đâu?"
Lúc Phùng Quế Chi đi ra ngoài, bác gái Triệu giặt đồ trong sân, bà ấy nói tiếp: "Đồ đạc giặt sạch phơi nắng ấm trong sân. Hiếm khi trời nắng. Tiểu Bắc không phải đi ra ngoài với ông à?”