Yến Vân hỏi: “Nhà cô rất giàu có sao?”
Anh đã từng đến nhà Lâm Thanh Ngọc, nhà Lâm Thanh Ngọc cũng ở gần đó, nhà họ Lâm cũng không phải đều giàu có như nhau. Có thể ở chỗ này, không phú cũng quý hoặc chính là người địa phương, dù điều kiện kém một chút cũng không phải quá nghèo.
Lâm Tuyên Hòa nghĩ nghĩ: “Là rất có tiền, nhưng mà không có liên quan đến tôi, tôi là người ngoài.”
Yến Vân nhất thời không hiểu.
Rất nhanh, Lâm Tuyên Hòa đã ngừng lại, chỉ vào căn nhà bên cạnh ngõ nhỏ nói: “Tôi tới rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi trở về, bây giờ tôi đang thiếu tiền, không thể mời anh ăn cơm được, sau này có tiền sẽ mời anh.”
Yến Vân không phải vì được cảm ơn mới đưa Lâm Tuyên Hòa về nhà.
Anh không chút để ý mà ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Tuyên Hòa đã để xe đạp dựa vào tường, mở cửa ra.
Yến Vân nhìn căn nhà quen thuộc này, nhất thời hoảng hốt.
Có lẽ là nghe được tiếng mở cửa, cửa bên trong phòng “Kẽo kẹt” một tiếng đẩy ra, có người bước ra ngoài.
Cửa mở lớn, không có gì nhưng che lại.
Yến Vân và Lâm Thanh Ngọc mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.
Bọn họ ăn ý mà mắng thầm trong lòng—— Đúng là mẹ nó cầm thú.
Lâm Tuyên Hoà không biết hai người đàn ông đang nghĩ gì, cô nghĩ Yến Vân dù sao cũng vì đưa cô mới đến đây, lại gặp Lâm Thanh Ngọc. Xét về tình về lý, cô đều nên lịch sự một chút, bèn hỏi: "Có muốn vào uống chén trà rồi đi không?"
Gió nhẹ thổi qua, Yến Vân và Lâm Thanh Ngọc vẫn đứng im.
Sát khí dần dâng lên.
Lâm Tuyên Hoà mơ hồ cảm thấy một luồng sát khí, cô vô thức liếc về hướng nhà họ Trần, có phải Trần Húc Huy đã về không?
Nhà họ Trần không có động tĩnh gì.
Còn trước cửa nhà họ Lâm, sát khí vẫn rất nặng nề.
Yến Vân khoanh tay, đứng lơ lửng, đánh giá Lâm Thanh Ngọc từ trên xuống dưới, vẻ mặt khinh thường.
Sắc mặt Lâm Thanh Ngọc cũng không mấy thân thiện, lạnh lùng nói: "Buổi tối cậu mời em ấy ra ngoài, lại giờ này mới về, quá đáng rồi."
Lâm Tuyên Hoà giật mình.
Chuyện nhà họ Trần vẫn chưa giải quyết xong, ít nhất bây giờ cô vẫn chưa thể rời khỏi nhà họ Lâm, nếu muốn ở lại nhà họ Lâm thì không thể đắc tội với Lâm Thanh Ngọc. Nếu để Lâm Thanh Ngọc biết cô tự ý chạy ra ngoài, anh ta và Triệu Thục Giai không biết lại nói gì nữa.
Lâm Tuyên Hoà khó xử nhìn Yến Vân.
Yến Vân định phản bác, thấy Lâm Tuyên Hoà đáng thương mím môi, bèn đổi giọng: "Tôi tìm cô ấy có chuyện chính đáng."
Lâm Thanh Ngọc không nói gì, chỉ cười khẩy một tiếng.
Yến Vân: "...Tôi nói chuyện chính sự thì là chính sự!"
Ban đầu Yến Vân không định vào nhà họ Lâm, giờ đã muộn. Anh mà còn vào, ít nhiều cũng có phần làm phiền người ta.
Nhưng nhìn thái độ của Lâm Thanh Ngọc, Yến Vân không thể không vào xác nhận tình hình.
Yến Vân nhìn Lâm Tuyên Hoà: "Được vào uống trà."
Lâm Thanh Ngọc nghiêng người chặn anh lại, nhướng mày: "Không cần chứ?"
Yến Vân cười lạnh: "Sao, sợ uống trà xanh à?"
Lâm Tuyên Hoà đứng bên cạnh, cô lúc nhìn Lâm Thanh Ngọc, lúc nhìn Yến Vân.
Nếu cô nhớ không nhầm thì hai người này đáng lẽ là bạn bè, tình cảm đã rạn nứt rồi sao?
Tình cảm giữa đàn ông quả nhiên không đáng tin cậy.
Lâm Tuyên Hoà về khá muộn, Triệu Thục Giai vốn đã định nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh lại khoác áo đi ra. Lâm Nhân cũng xuống lầu, thấy Triệu Thục Giai ra, vội tiến lên đỡ bà: "Mẹ, con ra mở cửa là được rồi, sao mẹ lại dậy?"
Triệu Thục Giai thở dài, nắm tay Lâm Nhân: "Tuyên Hoà về muộn thế này, mẹ đương nhiên lo lắng rồi, sao con bé không hiểu chuyện bằng một nửa con được vậy."
Lâm Nhân chỉ cười thầm trong lòng, ngoài mặt cô ta vẫn bình tĩnh khuyên: "Có lẽ Tuyên Hoà có việc gì đó, mẹ đừng tức giận nữa."
"Chỉ có con là thật thà, ngốc quá." Dì Trương bưng một cốc sữa vừa hâm nóng đi ra, lẩm bẩm: "Bà chủ xem, ngày nào bà chủ cũng bênh nó, sau này nó có dung thứ cho bà chủ không? Còn bảo tôi hâm sữa cho nó nữa, sữa này quý lắm đấy. Nếu nó nhớ ơn bà chủ thì thôi nhưng bà chủ xem bộ dạng của nó kìa, có nhớ được không?"
Một tràng lời của Dì Trương đều là thật lòng, xuất phát từ đáy lòng.
Ba đứa trẻ nhà họ Lâm có thể lớn khôn trưởng thành, một nửa là công lao của bà ta.
Trong ba đứa trẻ, dì Trương thương Lâm Nhân nhất.