Chương 14

Lâm Thanh Ngọc khá kinh ngạc: “Hai người quen nhau hả?”

“Hôm nay cô ấy tình cờ gặp được vụ án của chúng tôi, cô ấy đã giúp chúng tôi rất nhiều.” Yên Vân giải thích ngắn gọn vài câu rồi lại nhìn về phía Lâm Tuyên Hoà: “Cô có chuyện gì à?”

Lâm Thanh Ngọc khẽ động mày, che dấu sự kinh ngạc trong lòng, mà nhìn về phía Lâm Tuyên Hoà.

Lâm Tuyên Hoà này có thể giúp đỡ phá án mạng á?

Lâm Tuyên Hoà sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cô không quá để ý đến Lâm Thanh Ngọc. Nguyên chủ sợ người này nhưng cô thì không.

Theo cô, người thân không thân thiết gì thì có thể xem nhau là người lạ, huống hồ cô không có chút cảm tình nào với người nhà họ Lâm.

Lâm Tuyên Hoà coi Lâm Thanh Ngọc như không khí, cô đến ngồi đối diện Yến Vân. Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc vô cùng: “Đội trưởng Yến, chuyện thế nào rồi?”

“Đã tìm được Trương Sơn, cậu ta trốn ở nhà bạn học không dám về nhà. Tính huống cơ bản giống với lời cô nói, có người ngoài ở đây, tôi chỉ tiết lộ đến thế thôi.”

Yến Vân nhìn thoáng qua người ngoài.

Lâm Thanh Ngọc tự giác buông cái ly ra: “Tôi không quấy rầy hai người nữa, hôm khác sẽ đến thăm chú thím sau.”

Yến Vân cười tủm tỉm vẫy tay với cậu bạn của mình.

Lâm Thanh Ngọc đang muốn đi, ánh mắt xẹt qua người Lâm Tuyên Hoà rồi dừng lại.

Anh ấy không thể hiểu Lâm Tuyên Hoà giúp Yến Vân bằng cách nào, anh ấy vẫn nhớ rõ Lâm Tuyên Hoà nhìn thấy vết máu sẽ rất sợ hãi. Nếu chẳng may đυ.ng phải vụ án gϊếŧ người, theo lý thuyết là phải trốn càng xa càng tốt chứ.

Lâm Thanh Ngọc nghĩ ngợi một lúc rồi lấy ví tiền ra, móc ra một trăm tệ đưa đến trước mặt Lâm Tuyên Hoà, “Nếu không đủ thì nói cho tôi.”

Đưa tiền, Lâm Thanh Ngọc liền xoay người rời đi.

Vẻ mặt Lâm Thanh Ngọc thản nhiên như không.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Lâm Thanh Ngọc thích dùng tiền để giải quyết tất cả mọi chuyện, việc cho cô tiền tiêu vặt không kỳ lạ chút nào. Trước mắt tình huống kinh tế của cô không được tốt lắm, cô không định từ chối số tiền này, mà từ chối cũng chẳng để làm gì.

Hai anh em đều có tâm tư riêng, chỉ có một mình Yến Vân hỗn loạn trong gió.

Anh giương miệng nhìn một lát rồi đưa ra nghi ngờ, “Cho cô? Tiền tiêu vặt?”

Anh không có???

Ngay cả người xa lạ cũng có tiền tiêu vặt, người bạn cấp ba như anh không xứng đáng sao?

Yến Vân dừng một hồi lâu, mãi vẫn chưa nghĩ ra Lâm Tuyên Hoà và Lâm Thanh Ngọc có quan hệ gì.

Cha con? Không thể nào! Tuy anh là người đàn ông độc thân nhưng không có bị ngu.

Anh em? Anh đã từng gặp cô em gái của Lâm Thanh Ngọc, người đó rất nũng nịu. Mỗi lần nói chuyện với anh mặt người đó đều đỏ bừng, khác hoàn toàn với khi nói chuyện với Lâm Tuyên Hoà.

Yến Vân đưa ra kết luận, chỉ có một kết quả, bọn họ là…Người yêu?

Yến Vân nhíu mày nhìn về phía Lâm Tuyên Hoà, “Cô mấy tuổi rồi?”

Lâm Tuyên Hoà lập tức ngẩn người, “Việc này có liên quan gì tới án mạng sao?”

“Không liên quan không liên quan, ý tôi là…” Yến Vân cố gắng sửa sang tìm từ, “Nếu chẳng may gặp vấn đề gì, nhớ phải báo nguy.”

Anh vỗ vỗ bả vai của Lâm Tuyên Hoà, “Chúng tôi mãi mãi là hậu thuẫn của dân chúng.

Có thể Lâm Thanh Ngọc là người bạn đáng giá nhất, nhưng không nhất định là người yêu tốt. Thật tiếc cho cô gái này.

Lâm Tuyên Hoà hoàn toàn không hiểu Yến Vân đang nói cái gì, cô cất tiền đi, nghiêm mặt nói: “Đội trưởng Yến, Trương Sơn đã nhận tội rồi sao? Chứng cứ có gì sai sót không?”

Tâm tư Yến Vân trở về vụ án, “Đã có đầy đủ bằng chứng, cô cứ yên tâm đi. Cái loại vụ án lòng tham nhất thời như này, có rất nhiều bằng chứng được lưu lại. Vốn dĩ Trương Sơn hẹn bạn ra ngoài chơi, nhưng Trương Kiến Minh lại không biết Trương Sơn đang ở nhà, hai người gặp mặt mới nảy sinh mâu thuẫn. Trương Kiến Minh đã có ba xu giấm vào người, thể lực không theo kịp nên đã bị Trương Sơn gϊếŧ hại.”

“Còn chuyện của Đỗ Lệ Quyên thì như thế nào?”

“Người này nhận được điện thoại của Trương Sơn nên mới về nhà. Lúc ấy còn chưa phát hiện ra Trương Kiến Minh, còn con dao găm kia là phần thưởng Trương Sơn thắng được, cậu ta rất coi trọng thứ này. Đây là chuyện mà hàng xóm đều biết, Đỗ Lệ Quyên sợ chúng ta phát hiện ra, nghi ngờ Trương Sơn, vì thế liền thay đổi hung khí.”

Về cơ bản, quá trình này phù hợp với những gì Lâm Tuyên Hoà hình dung.