Loại chuyện như xây dựng hình tượng này đương nhiên là phải làm càng sớm càng tốt, hiện tại hai người mới vừa kết hôn, đúng là thời điểm tốt để xây dựng hình tượng.
Lúc này, nếu cô thừa nhận cô biết nấu cơm, vậy thì làm một người vợ tốt, không phải cô sẽ phải thường xuyên ở nhà làm tốt cơm, sau đó gọi Vu Hoài Ngạn trở về ăn cơm à?
Không được, không được, Ôn Chỉ Văn chắc chắn sẽ không đào hố cho chính mình.
Cô quả thực ước gì Vu Hoài Ngạn không trở về nhà.
Vì thế Ôn Chỉ Văn ngừng ho khan, chống một tay vào bàn, thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua Vu Hoài Ngạn: “Em không biết làm”.
Thật ra Ôn Chỉ Văn rất chột dạ.
Nhưng ở trong mắt Vu Hoài Ngạn thì tiểu cô nương ngồi đối diện có một khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, muốn nhìn anh lại không dám nhìn, một bộ cực kỳ hổ thẹn......
Chắc là đang ngượng ngùng vì không biết nấu cơm.
Vu Hoài Ngạn không nhịn được bật cười.
Anh nhẹ giọng an ủi vợ: “Không sao, nếu em không biết làm thì....”
Trên mặt Ôn Chỉ Văn vẫn duy trì nụ cười.
Nếu như người đàn ông này dám nói nếu em không biết làm thì có thể học, vậy thì cô......
Anh, hình như cô cũng chẳng thể làm gì anh cả!
“Trong nhà có mời một người giúp việc”. Anh nói.
Trong lòng Ôn Chỉ Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Được rồi, cô đã trách lầm anh.
Trong lòng Ôn Chỉ Văn vui đến nở hoa, mặt ngoài lại làm bộ hơi xấu hổ: “Nói như vậy, có thể không được tốt lắm?”
“Kỳ thật, em cũng có thể học”. Những lời này có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Không sao, không biết nấu cơm cũng không sao”.
Tầm mắt Vu Hoài Ngạn dừng trên một đôi bàn tay của Ôn Chỉ Văn đặt lên bàn, không thể không nói, đôi tay này của cô cực kỳ xinh đẹp, mười ngón nhỏ dài lại trắng nõn, móng tay mượt mà có chút hồng nhạt.
Thế mà anh lại không tưởng tượng nổi dùng một đôi tay như vậy nấu cơm sẽ là bộ dáng gì.
Huống hồ anh cưới một người vợ trở về chứ không phải cưới một người giúp việc.
Không biết làm cũng không sao.
Mấy năm nay Vu Hoài Ngạn kiếm được không ít tiền, có tiền rồi cũng không cần thiết phải bủn xỉn.
Dù sao tiền kiếm được mà không tiêu thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hơn nữa công việc của anh đã chú định là sẽ rất bận rộn, có thể sẽ thường xuyên không về nhà.
Hiện tại trong nhà chỉ có hai vợ chồng họ, nếu thuê một người giúp việc thì ban ngày còn có người trò truyện với cô.
Vu Hoài Ngạn đã nói như vậy rồi, Ôn Chỉ Văn đương nhiên là vô cùng vui sướиɠ mà đồng ý!
Cùng lúc đó, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Vu Hoài Ngạn cũng càng thêm dịu dàng, anh thật đúng là một người coi tiền như rác, a, không phải, là một người chồng tốt!
Vu Hoài Ngạn cũng không biết ở trong lòng Ôn Chỉ Văn đã coi anh thành một người coi tiền như rác.
Trên thực tế, hiện tại anh đang rối rắm xem nên nói với Ôn Chỉ Văn về công việc của mình.
Trước khi kết hôn hai người tiếp xúc không nhiều lắm, anh còn chưa kịp nói rõ với Ôn Chỉ Văn về tình huống công việc của bản thân.
Anh đang định mở miệng thì chiếc điện thoại màu đen đặt ở cạnh bàn liền vang lên.
Vu Hoài Ngạn nhíu mày, Ôn Chỉ Văn lại có chút kích động.
Điện thoại vang lên, điều này nói lên cái gì?
Chứng tỏ hiện tại có người muốn tìm anh!
Vậy thì kế tiếp, Vu Hoài Ngạn nên ra cửa làm việc, sau đó vừa đi không trở về, chỉ để lại một mình cô trong căn phòng trống vắn, ôm tiền tiêu không hết khóc thút thít!
Nghĩ đến đây, hai mắt Ôn Chỉ Văn đều sáng lên.
Vu Hoài Ngạn cũng không chú ý tới sắc mặt của Ôn Chỉ Văn.
Sau khi anh nói câu “anh đi nghe điện thoại” liền đứng dậy cầm điện thoại đi đến bên kia.
Ôn Chỉ Văn cũng không quan tâm nội dụng của cuộc điện thoại.
Cô vui vẻ thoải mái mà tiếp tục ăn cơm sáng, chờ đến khi Vu Hoài Ngạn cầm điện thoại quay trở lại một lần nữa thì cô mới làm bộ quan tâm hỏi một câu: “Có chuyện gì sao?”
Vu Hoài Ngạn gật đầu một cái: “Xin lỗi, anh chuẩn bị phải ra ngoài một chuyến”.
Vốn dĩ anh tính toán sau khi kết hôn sẽ bầu bạn với cô mấy ngày, nhưng tình huống đột phát xảy ra làm anh không đi không được.