Bên kia, Ôn Chỉ Văn và Vu Hoài Ngạn đang ăn cơm chiều.
Hiện tại sắc trời đã tối, buổi chiều Vu Hoài Ngạn gọi điện thoại trở về nói là sẽ về nhà muộn một chút, bảo cô ăn trước.
Đối mặt với cơ hội tạo dựng hình tượng như vậy thì Ôn Chỉ Văn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Cô liền cố ý chờ anh trở về cùng nhau ăn.
Lúc Vu Hoài Ngạn về nhà thấy cô vẫn còn đang chờ anh liền hơi sửng sốt: “Sao em không ăn trước?”
Ôn Chỉ Văn phát huy kỹ thuật diễn, đặc biệt dịu dàng cười nói: “Em muốn chờ anh về nhà ăn chung”.
Quả nhiên, lúc nghe được lời này, ánh mắt Vu Hoài Ngạn nhìn cô liền thay đổi.
Trên mặt Ôn Chỉ Văn không lộ ra cái gì, trong lòng lại âm thầm đắc ý.
Hôm nay hình tượng được xây dựng rất hoàn mỹ, cô đúng là quá ưu tú!
Lúc ăn cơm, hai người tán gẫu về việc nhà.
Ôn Chỉ Văn vừa định nói với anh về chuyện ban ngày mẹ Tiết đã tới đây.
Nhưng cô vừa mới nói được cái mở đầu thì điện thoại trong nhà lại vang lên.
Ôn Chỉ Văn không có người quen nên người gọi điện thoại tới có khả năng cao là tìm Vu Hoài Ngạn.
Vu Hoài Ngạn đứng dậy đi nghe điện thoại, Ôn Chỉ Văn cũng không quá để ý.
Thẳng đến nhìn thấy anh đột nhiên xoay người lại, vẫy vẫy tay với cô nói: “Chỉ Văn, lại đây một chút”.
Ôn Chỉ Văn nghi hoặc mà đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy?”
Vu Hoài Ngạn đưa điện thoại cho cô: “Mẹ gọi điện thoại tới, bà ấy muốn nói chuyện với em”.
Ôn Chỉ Văn sửng sốt, đột nhiên cảm thấy cuộc điện thoại này có chút nóng tay.
Nhưng cô cũng không thể từ chối, Ôn Chỉ Văn chỉ có thể căng da đầu cầm điện thoại.
“Alo, mẹ”. Ôn Chỉ Văn cực kỳ ngoan ngoãn mà gọi một tiếng.
Cùng lúc đó, trong đầu cô nhanh chóng tìm tòi tình tiết về Tạ Thục Anh trong tiểu thuyết.
Nhưng điều tiếc nuối nhất chính là cô cũng không nhớ được nhiều, chỉ nhớ mang máng là quan hệ của hai người Tạ Thục Anh và mẹ Tiết rất rắc rối phức tạp.
“Ừ, Chỉ Văn” Tạ Thục Anh cười lên tiếng.
Có một nói một, Ôn Chỉ Văn cảm thấy giọng nói của mẹ chồng vẫn rất dễ nghe, lanh lẹ lại mang theo sự nhu hòa.
Nhưng những lời tiếp theo của mẹ chồng lập tức khiến cho tâm tình của Ôn Chỉ Văn trở nên không tốt.
Ôn Chỉ Văn nghe được Tạ Thục Anh hỏi: “Nghe nói hôm nay dì họ của con tới trong nhà, kết quả con lại chọc giận dì ấy hả?”
Ôn Chỉ Văn: “!!!”
Không cần nghĩ cũng biết tin tức này tuyệt đối là do mẹ Tiết nói cho Tạ Thục Anh!
Mẹ Tiết này có bệnh hả? Nói không lại cô thì thôi đi, sao còn gọi điện thoại cáo trạng chứ?!
Não Ôn Chỉ Văn nhanh chóng vận chuyển, vắt hết óc mà nghĩ nên cãi lại như thế nào, a không phải, là giải thích.
“A, cái này ——” Ôn Chỉ Văn ấp a ấp úng.
Không đợi cô tìm được lý do thì cô đã nghe được bên kia đầu dây điện thoại truyền đến tiếng cười to sang sảng của Tạ Thục Anh: “Chuyện này con làm rất tốt!”
Ôn Chỉ Văn sửng sốt, kinh ngạc ra tiếng: “A?”
“Việc này mẹ vẫn chưa nói với con, vị dì họ này của con ấy à....” bởi vì việc này, Tạ Thục Anh lập tức mở ra máy hát.
Tâm tình của Ôn Chỉ Văn có thể nói là biến đổi bất ngờ.
Nhưng hiện tại Tạ Thục Anh hàn huyên lên, Ôn Chỉ Văn cũng nghe rất tập trung, hơn nữa thường xuyên phát biểu suy nghĩ của mình.
Mẹ chồng nàng dâu hai người lại càng nói chuyện vui vẻ hơn.
Ôn Chỉ Văn cảm thấy mẹ chồng nói chuyện thật là thú vị!
Tạ Thục Anh cảm thấy, a? Hình như con dâu đã nói nhiều hơn, tính cách lại còn khá hợp với khẩu vị của bà!
Vì thế, Vu Hoài Ngạn đột nhiên liền biến thành người dư thừa.
Vu Hoài Ngạn hỏi Ôn Chỉ Văn còn muốn ăn cơm hay không, nhưng Ôn Chỉ Văn vội vàng nghe bát quái nên nhanh chóng xua xua tay, ngại anh hỏi nhiều.
Vu Hoài Ngạn cố ý rửa sạch trái cây bưng tới cho cô ăn, Ôn Chỉ Văn có ăn, nhưng lại là người trở mặt không nhận thân, ngại anh ngồi ở bên cạnh chướng mắt, muốn đuổi anh đi!
Vu Hoài Ngạn: “......”
Anh phải phục cô gái nhỏ này.
Sao giữa phụ nữ lại có nhiều chuyện để nói như vậy à?
Lúc lên lầu, Vu Hoài Ngạn nhìn đồng hồ, đã sắp nói chuyện được 1 tiếng rồi hả?
Như vậy thì vấn đề tới rồi.
Vì sao ngày thường anh gọi điện thoại cho Ôn Chỉ Văn luôn là được hai ba phút liền kết thúc rồi?