Chương 4: Động Phòng Hoa Chúc

Huyệt thái dương của Vu Hoài Ngạn nhảy thình thịch lên.

Ôn Chỉ Văn được như ý nguyện mà bị anh mạnh mẽ đẩy ngã vào giữa giường.

Cái gáy đập vào trên chiếc đệm mềm mại, ánh đèn điện chói mắt trên trần nhà bỗng nhiên làm cô hoa mắt.

Cô duỗi tay đi chắn theo bản năng, nhưng giây tiếp theo, cái tay vươn tới của cô đã bị ấn ở đầu giường.

Tiếp theo, thân thể đàn ông phủ lên, bóng ma rơi xuống chặn ánh sáng giúp cô.

Hơi thở mạnh mẽ của đàn ông bao vây lấy cô.

Ôn Chỉ Văn rốt cuộc đã nhận ra một tia nguy hiểm.

Thật ra Vu Hoài Ngạn cũng không có kinh nghiệm gì, sau khi anh phủ lên người cô, khuỷu tay chống ở hai bên đầu cô, một đôi mắt nặng nề mà nhìn xuống cô gái ở dưới người.

Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm giác được hô hấp nóng rực của đối phương.

Trong hơi thở của Vu Hoài Ngạn mang theo mùi rượu, nhưng mà không khó ngửi một chút nào.

Ôn Chỉ Văn nhịn không được nuốt nước miếng.

Vu Hoài Ngạn đột nhiên duỗi tay nắm lấy cằm của cô, độ ấm của ngón tay cách làn da truyền tới làm cô nhịn không được run lên.

Anh cúi người xuống, môi cọ qua chóp mũi của cô, chuẩn xác mà dừng ở trên môi của cô.



Một nụ hôn rất nhẹ rất nhẹ, sau khi đυ.ng tới lại kéo ra.

Ôn Chỉ Văn cho rằng tới đây liền phải kết thúc, không nghĩ tới giây tiếp theo anh lại hôn tới một lần nữa.

Nụ hôn lần này nhiệt liệt hơn nụ hôn chạm vào là tách ra vừa rồi rất nhiều.

“Nhắm mắt lại”. Anh áp lực nói.

Ôn Chỉ Văn đột nhiên nhắm mắt lại, bắt đầu chậm rãi nghênh đón anh.

Dù sao cũng là mộng, cô nghĩ như vậy.

Dựa theo ý niệm này, Ôn Chỉ Văn rất phối hợp.

Cũng may đối phương rất thân sĩ, cũng rất có kiên nhẫn.

Nhưng mà trong một khoảnh khắc nào đó, cô vẫn bị đau tới khóc ra.

Trong đầu hiện lên một ý niệm.

Nằm mơ cũng sẽ đau như vậy sao?!

*



Ôn Chỉ Văn mơ thấy một giấc mộng rất dài.

Trong mộng cô biến thành một nữ hài trùng tên trùng họ hơn nữa còn có khuôn mặt giống y hệt cô.

Cô dùng thị giác của nữ hài vượt qua cả đời.

Nữ hài sinh ra trong một gia đình bình thường ở phương nam, cha là quân nhân ở một khu vực xa xôi còn mẹ là công nhân nhà xưởng.

Bởi vì cha hàng năm không ở nhà nên mẹ của nữ hài không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy mà ly hôn với cha của nữ hài, mang theo cô ấy gả cho người khác.

Cuộc sống ăn nhờ ở đậu không dễ dàng, nữ hài sống không thoải mái một chút nào.

Cô vô cùng khát vọng thoát khỏi tất cả những thứ này, gửi hy vọng vào việc cha cô sẽ tới đón cô khỏi nhà cha kế.

Lần chờ đợi này không biết kéo dài bao nhiêu năm.

Nữ hài không chờ được cha tới đón cô, ngược lại chờ được tin tức cha cô đã hy sinh.

Không có cha ruột, cha kế và mẹ cũng không muốn cô tiếp tục ở lại nhà họ, muốn gả cô ra ngoài.

Đúng lúc này, cô nhận được một bức thư gửi tới từ Bắc thị.

Người gửi thư nói mình đã từng được cha của nữ hài cứu một mạng, trước khi qua đời, cha của nữ hài đã từng nhờ người đó chăm sóc cho nữ hài.

Nếu như nữ hài nguyện ý thì có thể tới Bắc thị gặp mặt, người đó nguyện ý phụ trách, nhưng cũng tôn trọng ý kiến của nữ hài.