Chương 17: Vui Vẻ Khá Sớm

Vốn Ôn Chỉ Văn muốn về thẳng nhà, kết quả cô lại đi ngang qua một tiệm cắt tóc.

Sờ bộ tóc dài của mình, Ôn Chỉ Văn quyết định bước vào cửa tiệm cắt tóc.

Cửa hàng cắt tóc này rất đắt hàng, chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể thấy mười vị trí cắt tóc đã ngồi hết 8 vị trí rồi.

Ôn Chỉ Văn vừa xuất hiện ở cửa tiệm cắt tóc thì một cô gái trẻ tầm mười mấy tuổi lập tức chạy ra đón tiếp.

Ôn Chỉ Văn bị ấn vào một trong hai vị trí cắt tóc còn lại.

Cô gái nhỏ đứng ở phía sau lưng của Ôn Chỉ Văn, cười tủm tỉm mà nói: “Chị gái, bộ tóc này của chị thật là đẹp, chị muốn cắt kiểu tóc gì? Có muốn uốn soăn không? Nếu chưa biết cắt kiểu gì thì em có thể giới thiệu cho chị mấy kiểu ——”

Bất ngờ nhận được lời khen, cô gái kia thành công khiến Ôn Chỉ Văn gật đầu đồng ý, đột nhiên cô nhớ tới cô giáo tony đời trước liền cảm thấy sợ hãi.

“Cắt ngắn một chút thôi, không nhuộm, cảm ơn!” Ôn Chỉ Văn phản xạ có điều kiện mà nói.

Cô gái nhỏ sửng sốt: “Gì? Cái gì gọi là không nhuộm?”

Lúc này, Ôn Chỉ Văn mới ý thức được, ở niên đại 90 này hẳn vẫn chưa phổ biến các phương pháp nhuộm tóc.



“Không có gì, không có gì.” Ôn Chỉ Văn xua tay, ý đồ lừa gạt qua đi.

Nhưng mà cô gái nhỏ sau lưng như là bị gợi lên hứng thú, ánh mắt sáng lên, thò qua tới hỏi: “Chị gái, em cảm thấy chị đang nói đến một thứ vô cùng mới lạ! Chị có thể nói rõ cho em với được không?”

Ôn Chỉ Văn liếc mắt nhìn cô gái trẻ một cái, cảm thấy cô gái này cũng rất nhạy bén.

Nhưng là một người có nguyên tắc, Ôn Chỉ Văn sẽ không nói phương pháp “Hại người” này cho bọn họ!

Cho nên mặc cho cô gái trẻ nói như thế nào, Ôn Chỉ Văn trước sau vẫn ngậm miệng không nói.

Cô gái nhỏ không thể hỏi được cái gì từ trong miệng của Ôn Chỉ Văn, trong lòng có chút tiếc nuối.

Nhưng cô ấy vẫn cười tủm tỉm như cũ mà phục vụ Ôn Chỉ Văn.

Cô gái trẻ tên là Điền Hân, miệng thực ngọt, là một người rất biết cách ăn nói.

Ban đầu, thật sự Ôn Chỉ Văn chỉ muốn cắt ngắn đi một chút, kết quả là cô lại bị cô bé kia đẩy mạnh tiêu thụ mà lại làm uốn xoăn một chút.

Lúc ngồi ở dưới máy uốn tóc, Ôn Chỉ Văn không khỏi cảm thấy ảo não ——

Haz, cuối cùng vẫn là tránh không thoát.



Cũng may kỹ thuật của Điền Hân rất tốt, tóc được uốn xoăn to nhìn đẹp vô cùng, làm cho diện mạo của Ôn Chỉ Văn càng tăng thêm khí chất của đại minh tinh, quả thực làm cho người khác không rời mắt được.

Ôn Chỉ Văn nhìn đến hiệu quả sau khi làm tóc xong thì cũng rất vừa lòng.

Không uổng công cô ngồi ở chỗ này đợi lâu như vậy.

Điền Hân cũng vô cùng hài lòng với thành quả mà mình làm ra, lúc cô ấy đưa Ôn Chỉ Văn đi ra ngoài còn cười tủm tỉm mà nói: “Lần sau muốn làm tóc thì chị nhớ phải tìm em đấy nhé!”

Ôn Chỉ Văn cười nói nhất định sẽ tìm cô ấy.

*

Từ lúc bước ra khỏi tiệm cắt tóc, Ôn Chỉ Văn cũng không đi lang thang bên ngoài nữa mà lập tức trở về nhà.

Ôn Chỉ Văn chỉ nhớ mang máng là Vu gia ở khu ngõ Du Thụ, sau khi nói địa chỉ cho tài xế taxi xong, cô còn có chút thấp thỏm.

Chờ đến khi thành công nhìn thấy quầy bán sữa đậu nành và bánh quẩy khô mà cô ăn vào buổi sáng kia thì tâm trạng mới được thả lỏng, vội vàng bảo tài xế cho xe ngừng lại.

Nhưng từ đầu hẻm đi vào, Ôn Chỉ Văn mới phát hiện bản thân vui vẻ quá sớm rồi.