Thẩm Tu Trúc gật đầu, sau khi trải qua một đêm, rốt cuộc cũng quen với sự lắc lư của thuyền chở khách, không còn khó chịu như hôm qua. Cậu hút sữa chua, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người cao to ở giường đối diện, rốt cuộc cũng nhìn thấy người cao to ngồi dậy, vội vàng kêu lên: “Ca ca! Cảm ơn ca ca……”
Trang Hình nhìn Thẩm Tu Trúc cười, lễ phép mà lại: “Không cần khách sáo.”
Chu Học Quân nhìn thấy tiểu đồng chí trẻ tuổi ở đối diện rất thân thiện, liền nhờ cậu ta coi dùm đồ vật, “Tôi dẫn đứa nhỏ này đi rửa mặt một chút, cảm ơn tiểu đồng chí.”
Trang Hình gật đầu, chờ sau khi hai ông cháu trở lại, hắn mới ra ngoài rửa mặt súc miệng. Bữa sáng là màn thầu, Chu Học Quân mua cho Thẩm Tu Trúc là màn thầu cao lương, có vị ngọt, còn của ông là bánh bao cuộn cay, Thẩm Tu Trúc vẫn luôn ăn màn thầu ngọt, hôm nay không biết sao, lại vẫn luôn duỗi tay cầm lấy bánh bao cuộn cay lên ăn, Chu Học Quân cảm thấy rất kỳ quái, nhưng thấy cháu mình thích ăn cũng không có nói gì, liền đưa bánh bao cuộn cay cho Thẩm Tu Trúc ăn, hai người, mỗi người một cái màn thầu cùng với một cái bánh bao cuộn cay liền giải quyết xong bữa sáng.
10 giờ sáng, rốt cuộc thuyền cũng cập bờ đảo Trang Chu. Trang Hình chỉ có một cái ba lô, cho nên là người đầu tiên ra khỏi phòng xuống thuyền, Chu Học Quân bởi vì dẫn theo Thẩm Tu Trúc, liền chờ hành khách trên thuyền đi xuống gần hết, mới không nhanh không chậm mà lôi kéo hành lý đi ra ngoài, còn Thẩm Tu Trúc thì gắt gao đi theo gia gia xuống thuyền.
Sau khi ngồi thêm 1 tiếng xe buýt, rốt cuộc hai ông cháu cũng về đến nhà. Nhà của Chu Học Quân là một căn nhà hai lầu có sân, ông cũng coi như là sinh ra trong gia đình thư hương dòng dõi, đáng tiếc bởi vì chính sách của chính phủ mà gia đạo sa sút, cha mẹ của ông sau khi ông bị điều xuống nông thôn liền bệnh chết, nhưng ông không nỡ bán nhà, chỉ để cho người ta thuê, cho đến năm trước người thuê nhà đã dọn đến thành phố lớn, căn nhà này mới không có người ở.
Tường viện được xây bằng gạch đỏ, mở ra cửa sắt lớn, sân trước có chút rách nát, ở góc tường, cỏ dại mọc lan tràn, xung quanh giếng nước đều là rêu xanh. Vào nhà mới cảm thấy đỡ chút, tuy rằng một năm chưa quét dọn, nhưng ngoại trừ gia cụ bám đầy tro bụi ra, thì bài trí trong nhà rất gọn gàng ấm áp. Trước tiên, hai ông cháu dọn dẹp phòng ngủ ở lầu hai trước, sau khi nghỉ trưa một lát, mới bắt đầu quét dọn nhà cửa, hai người cứ như vậy mà định cư trên đảo.
Tháng 8, là thời điểm mà đảo Trang Chu nóng nhất, Thẩm Tu Trúc đã cùng gia gia ở đây một tháng, gia gia không giống với nãi nãi của cậu, rất có thể là do cậu biểu hiện giống đứa ngốc, cho nên gia gia rất yêu thương chiều chuộng cậu. Thẩm lão thái thái che chở cậu, thứ nhất là bởi vì cậu là cháu trai của bà, thứ hai là do cậu ngoan ngoãn nghe lời, cho nên mới yêu thương cậu nhiều hơn những đứa cháu khác, nhưng một khi so sánh với con trai Thẩm Trường Phú, bà trước sau đều là thiên vị con trai, dù sao dưới gối bà, cháu trai cháu gái có vô số. Cho dù là vậy, sau khi mẹ cậu qua đời, người đối xử với Thẩm Tu Trúc tốt nhất cũng chỉ có một mình nãi nãi, cho nên sau khi nãi nãi qua đời, cậu vừa đau buồn lại vừa sợ hãi phải sống trong Thẩm Phủ một mình.
Gia gia Chu Học Quân giống như một vị học giả vậy, bộ dáng ôn văn nho nhã, cũng không có lớn tiếng với cậu, có một lần cậu ăn quả xoài, sơ ý làm dơ quyển sách mà gia gia yêu quý, gia gia cũng chỉ nghiêm túc giáo dục cậu: Sách là vật có sức mạnh lớn nhất thế giới, Tiểu Trúc Tử có thể thông qua đọc sách làm bản thân có được những kiến thức phong phú và làm chính mình mạnh mẽ hơn, cho nên phải biết yêu quý sách vở.