Ngô Tiểu Hoa cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Tuy nhiên...... đối phương cho năm trăm đồng a!
Dù sao nàng chân trần không sợ mang giày, thu tựu thu, bất quá Ngô Tiểu Hoa kiên trì chỉ cần một trăm năm mươi, nàng chỉ trả giá nhiều như vậy, cũng chỉ biết thu nhiều như vậy.
Dân thành phố keo kiệt tìm kiếm lại tham lam, cũng sẽ không lấy đồ không thuộc về mình,
Lão thái thái thấy nàng kiên trì, liền không nói gì, dùng điện thoại liên lạc người, buổi trưa Ngô Tiểu Hoa lại đến đưa cơm thời điểm, trong phòng bệnh thêm vài cái âu phục giày da nam nhân nữ nhân, trên bàn phòng bệnh còn bày hợp đồng.
Dì đưa cơm được một cô gái trẻ lễ phép mời ra ngoài, chỉ để lại Ngô Tiểu Hoa.
Biết chữ sao? Biết chữ thì tự mình xem một lần, nếu không biết chữ, bọn họ sẽ đọc cho con nghe. "Bà lão nói với Ngô Tiểu Hoa.
Ngô Tiểu Hoa xấu hổ cười: "Biết chữ, nhưng có thể xem không hiểu lắm.
Hợp đồng này lúc cô thuê phòng đã thấy qua, nhưng mà quá nhiều danh từ chuyên nghiệp không thể nào hiểu được, lúc ấy cô còn đặc biệt chạy tới mời một luật sư nửa vời hỗ trợ cùng nhau xem.
Cẩn thận một chút, ra chút phí luật sư dù sao cũng tốt hơn là bị lừa mấy ngàn tiền thuê nhà.
Lúc này Ngô Tiểu Hoa đặc biệt muốn một mình mời luật sư đến, tránh cho mình bị lừa.
Ngô Tiểu Hoa cầm lấy hợp đồng, mở ra xem một chút, thật ra rất đơn giản, không có gì đặc biệt khiến cô khó hiểu, đại ý là bà cụ muốn mời một hộ lý, nhưng trong lúc nhậm chức, hy vọng Ngô Tiểu Hoa tự xưng là con gái của đối phương.
Thời gian là ba tháng, thù lao mỗi tháng một trăm năm mươi đồng, trả hàng tháng.
Không có điều khoản vi phạm hợp đồng, lúc muốn hủy hợp đồng thì nói một tiếng là được, không nhận tiền vi phạm hợp đồng của Ngô Tiểu Hoa và tiền hủy hợp đồng trước thời hạn, hợp đồng này không khác gì đưa tiền cho Ngô Tiểu Hoa.
Sau khi Ngô Tiểu Hoa xem xong, luật sư giải thích một lần, không kém Ngô Tiểu Hoa nhiều lắm, thấy không có vấn đề gì, Ngô Tiểu Hoa liền ký tên.
Người phụ nữ trẻ thu hồi hợp đồng đưa cho bà cụ ký tên, sau đó nói với Ngô Tiểu Hoa: "Tiếp theo chúng tôi sẽ chuẩn bị tốt tất cả cho cô Ngô, cô yên tâm ở bệnh viện với cô Tô là được rồi.
Ngô Tiểu Hoa gật đầu, nhìn thoáng qua hợp đồng, thấy tên bà cụ, Tô Thanh Thời.
Cái tên rất dễ nghe lại xinh đẹp, rất xứng đôi với một bà lão đoan trang.
Ký xong hợp đồng, một phần trong đó giao cho Ngô Tiểu Hoa, những người mặc âu phục giày da này liền tự động rời đi, một người không để lại.
Ngô Tiểu Hoa nâng ghế ngồi xuống bên giường bệnh: "Bà, có phải bà cần cháu làm gì không?
Tô Thanh Thời cúi đầu nhìn Ngô Tiểu Hoa, mở miệng nói: "Không cần em làm gì, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em không mở miệng là được.
Không mở miệng, chính là tùy tiện cô nói, cô nói cái gì, là cái gì.
Ngô Tiểu Hoa im lặng cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Bệnh viện bên này có lão thái thái mời tới người đi nói, cùng ngày liền thu hồi bộ đồ ăn ở căn tin bên Ngô Tiểu Hoa, kế tiếp ba tháng, ngoại trừ buổi tối có thể trở về viện phúc lợi nghỉ ngơi, thời gian còn lại nàng đều phải ở bệnh viện cùng lão thái thái tên Tô Thanh Thời này.
Cơm tối của bà cụ vẫn là cháo, Ngô Tiểu Hoa không biết bà bị bệnh gì, nhưng đã đến mức phải làm phẫu thuật rồi, hẳn là rất nghiêm trọng.
Chỉ là nhìn bề ngoài của lão thái thái nhìn không ra cái gì.
Lúc bà cụ ăn cơm tối, Ngô Tiểu Hoa ở bên cạnh rót nước cho bà.