Trần Khiêm lúc này đang ở trong văn phòng. Ngọc Liên đã tới Bình Châu. Vừa tới, nàng đã đến tìm Trần Khiêm ngay. Hai người lập tức cuốn lấy nhau sau bao ngày xa cách.
Trong lúc hai người đang trao nhau nụ hôn ướŧ áŧ. Tay Trần Khiêm lần mò xuống phía dưới hang động kia, lách qua qυầи ɭóŧ mà cạ cạ bên ngoài.
Sau đó, hắn lôi ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của mình ra khỏi quần. Ngọc Liên nhìn ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của hắn mà xấu hổ nói:
“Anh, nhỡ ai vào thì sao?”
“Không sao đâu em. Đến lúc đó hãng tính.”
“Vâng!” Ngọc Liên e thẹn gật đầu. Rồi nàng ta mê luyến, cúi đầu xuống mυ"ŧ chùn chụt.
“Nó to quá, ngon quá….a”
Trần Khiêm cũng không rảnh rang mà vò nắn cặρ √υ" khủng của nàng. Một lúc sau, Ngọc Liên chổng mông về phía hắn để lộ cái l*и hồng hào, múp rụp:
“Cho em ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của anh đi….ư…ư…..cho em đi!”
Trần Khiêm đem ©ôи ŧɧịt̠ đến chà chà vào bên ngoài l*и của Ngọc Liên.
“Em da^ʍ quá đấy, đúng là thèm ©ôи ŧɧịt̠ lớn mà.”
Ngọc Liên đang nứиɠ nên nũng nịu nói:
“Đúng …là em dâʍ đãиɠ….Em thích nó….cho em ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của anh đi…ȶᏂασ nát l*и em đi..”
Trần Khiêm cười, nhét ©ôи ŧɧịt̠ khủng của mình vào trong lỗ l*и hồng hào kia dập thật mạnh, ra vào trong đó với tốc độ nhanh khủng khϊếp.
“ Ahhh...... Ahhh...... Ưhhh...... Nhanh quá...... Ahhh...... Bạch...... Bạch...... Ahhh...... Ahhh...... Anh ơi...... Ahhh...... Ưhhh...... Anh…. Anh cᏂị©Ꮒ em...... Sướиɠ quá...... Thật sướиɠ..... Ahhh...... Bạch...... Bạch...... Côи ŧɧịt̠ Anh to quá Trần Khiêm ơi...... Nhẹ thôi Anh ơi…. Ưʍ..... Em chịu không nổi mất thôi Anh ơi......Ahhh.... Mạnh quá.... A...... Ahhh...... Ahhhh...... Ưhhhh...... Sướиɠ quá đi mất..... Anh đang cᏂị©Ꮒ chết em rồi...... Anh...... Sướиɠ quá...... Ahhh...... Bạch..... Bạch...... Đừng...... Chết em mất rồi..... Ahhhh..... Sướиɠ quá...... Ahhhh...... Ahhh!!!"
“ L*и của em cứ đang...... Ahhh..... Ưm…... Kẹp lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự của Anh khít quá đi mất...... Ưhhhh...... Bạch...... Bạch...... Em có thích việc...... Ahhh.... Bị ©ôи ŧɧịt̠ Anh cᏂị©Ꮒ như thế này không?...... Ưm…..Hả?..... Hả?...... ”
Ngọc Liên sướиɠ như lên tiên, nàng che miệng để âm thanh không quá lớn, vẫn trả lời:
“ Ahhh....Ưʍ..... Ahhh...... Bạch.... Bạch…… Anh cᏂị©Ꮒ em mạnh quá…… Ahhh.... Ưhhh…… Ahhh…… Mạnh lên…… Ưm ưm…… Mạnh nữa lên đi anh ơi…… CᏂị©Ꮒ nhanh đi…… Ahhh..... TᏂασ nát l*и em đi…… Ai u…… Anh ȶᏂασ em sướиɠ quá ...... Ahhhh....….. Em chịu không nổi nữa...Ahhhhh…… Ahhhh!!!!”
Trần Khiêm vẫn còn chưa lêи đỉиɦ. Hắn tiếp tục dập mạnh.
“ Ai cho em ra sớm vậy hả?..Ahh…Ahhh…Nhịn lúc nữa đi….cùng anh lêи đỉиɦ……..Ahhhh….Ahhhhh…..L*и của em cứ đang...... Ahhh..... Ưm…... Kẹp lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự của Anh khít quá đi mất...... Ưhhhh...... Bạch...... Bạch…”
Ngọc Liên lúc này sướиɠ đến phát điên nhưng vì chiều ý Trần Khiêm mà nàng cố nhịn không ra. Hai mươi phút sau.
“ Ah ah….l*и em khít quá...... Ahhh..... Ưm…... Kẹp lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự của Anh khít quá đi mất...... Ưhhhh...... Bạch...... Bạch… anh ra.”
“Ah….ah….anh cᏂị©Ꮒ làm em sướиɠ quá….ah……©ôи ŧɧịt̠ của anh khủng quá….ah..ah…em không chịu được mữa….em ra……Ahhhh!!!!”
Lúc hai người Trần Khiêm đang say sưa cᏂị©Ꮒ hiệp nữa thì cửa phòng của hắn bị đạp mạnh ra:
“Trần Khiêm. Anh ra đây cho tôi!” Vu Tình tức giận, hùng hùng hổ hổ bước vào nhìn thấy cảnh này thì cười lạnh:
“Hừ, anh bây giờ vẫn còn tâm trạng để chơi gái cơ à? Chết đến nơi rồi còn không biết.”
“Ah...Ah……Tình nhi à?…Em đến thật đúng lúc. ….Ahh……Uhhh……Làm một hiệp không?…Ahh….Ahh…Sướиɠ quá…..” Trần Khiêm vừa dập lút cán ©ôи ŧɧịt̠ sâu trong l*и Ngọc Liên, thấy Vu Tình đến làm hắn càng hưng phấn hơn, chơi càng thấy sướиɠ. Ngọc Liên thì xấu hổ gục đầu lên vai Trần Khiêm mặc hắn dày vò. L*и nàng sướиɠ rơn truyền lên não, toàn thân run rẩy cảm thấy kí©h thí©ɧ vì có người ở cạnh nhìn. Miệng không ngừng rêи ɾỉ:
“Ahh…Ahh…Anh ȶᏂασ làm em sướиɠ quá….Ahh…Ahh…Bạch…bạch…..Em chết mất thôi..Ahh..Ahh…Sướиɠ chết mất…..Ahh…Uhhh….Côи ŧɧịt̠ anh đâm sâu vào tử ©υиɠ em rồi….bạch……bạch…..Em không chịu nổi nữa….Ahhh…Ahhhhh…….”
Vu Tình lạnh lùng nhìn đôi trai gái đang cᏂị©Ꮒ nhau say mê này. Nàng tuy cảm thấy hơi ươn ướt nhưng vì đang tức giận nên lạnh lùng nói:
“Anh thì giỏi rồi. Ở đây chơi gái. Có biết 8 công ty đang liên kết lại chèn ép anh không hả? Anh chết thì cũng thôi đi! Sao lại hại tổng giám đốc Chu chứ?”
Trần Khiêm nhướng mày. Hắn đặt Ngọc Liên vừa lêи đỉиɦ ra ghế sopha. Thân hình lực lưỡng đứng dậy, ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc chỉa thẳng lên vô cùng oai vệ tiến về phía Vu Tình nói:
“Cô đến đây là vì lo lắng cho hắn sao?”
“Tôi lo cho ai mặc tôi. Liên quan gì đến anh.”
“Láo quá.” Trần Khiêm ôm chặt Vu Tình lại, bắt đầu lột đồ cô ta ra.
“Anh thả tôi ra. Trần Khiêm, anh là đồ khốn. Hại tôi thì thôi đi, còn hại người khác nữa. Anh ấy đang có sự nghiệp rực rỡ, sao anh lại lôi ảnh xuống bùn chứ.” Vu Tình vùng vằng muốn thoát ra nhưng váy áo cũng bị Trần Khiêm lột một nửa, để lộ cặρ √υ" to trắng muốt và chiếc mông tròn trịa nở nang dụ hoặc.
“Phản rồi..phản thật rồi…Muốn lật trời rồi…” Trần Khiêm tức giận quát lớn, khuôn mặt trở nên dữ tợn.
“Trần Khiêm, anh đừng như vậy…em sợ…” Ngọc Liên bên cạnh thấy hắn như vậy vô cùng sợ hãi. Nàng vẫn luôn bị ám ảnh bởi vụ Trần Khiêm suýt mắng chết một người. Bình thường hắn ôn hòa thì không sao nhưng khi hắn như vậy nàng cô cùng sợ hãi.
“Em đứng yên đó cho anh. Anh phải trừng phạt cái con phản trắc này.” Trần Khiêm giận dữ nhét côn ŧᏂịŧ vào l*и Vu Tình mà dã thật mạnh. Tay hắn ấn chặt đầu nàng xuống bàn.
“Cô dám phản bội tôi hả? Hả? Con khốn này…Đi chết đi…Ahh…Ahh…..Sướиɠ quá…”
Ngọc Liên thấy Trần Khiêm như vậy thì sợ hãi đứng yên tại chỗ nhìn Trần Khiêm ȶᏂασ một cách bạo lực cái cô tên Vu Tình kia.
“Hức…đau quá…..Ahh…Ahhh….Anh chỉ biết ức hϊếp tôi thôi….Ahh…Ahh…Sướиɠ quá…..Bạch…. bạch……Anh có thể cho tôi danh phận gì…..Ahh….Ahhhh….. mà cấm tôi nghĩ đến người khác chứ…Ahhh….Uhh….Anh ȶᏂασ chết tôi mất…Ahhh…Sướиɠ…Sướиɠ quá đi…Hu…hu….” Vu Tình cong mông to tròn của mình đón nhận từng cú nhấp lút cán từ ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc to lớn của Trần Khiêm vào chiếc l*и nhầy nhụa múp rụp rỉ nước của nàng. Dù rất sướиɠ nhưng nàng vẫn cảm thấy ấm ức. Đầu nàng bị ghì trên mặt bàn, nước mắt chảy ra.
“Hả…Ahh…..Ahh….Sướиɠ quá…..Dù có là vậy thì đó cũng không nên là lý do khiến em phản bội anh….Ahhh…..Uhhhh…….. bạch…..bạch….Anh yêu em biết không hả? Hả?.....Ahh…Sướиɠ…Anh sướиɠ quá….” Trần Khiêm có phần hỏa khí bớt lại. Đúng là hắn không thể cho Vu Tình một danh phận được. Tay hắn có phần nới lỏng. Quay nàng lại đối diện mình rồi tiếp tục nâng một chân nàng lên, nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и nàng mà ȶᏂασ liên hồi. Nhìn gương mặt xinh đẹp kiên cường của Vu Tình mà hắn thầm than. Có khi nào là hắn ép nàng quá không.
“Ah….Ahh…..Vậy thì anh có gì hơn anh ấy chứ…Ahh….Uhhh….mà tôi phải yêu anh….Ahhh….Ahhh…Sướиɠ….Quá sướиɠ luôn…Bạch…bạch….Anh ȶᏂασ nát l*и tôi rồi….Ahhh…Ahhh…..Anh chỉ giỏi mấy trò tiểu xảo hèn hạ mà thôi…Ahhh….uhhh…Bạch…bạch….Có giỏi thì anh đi xử lý đống rác mình gây ra đi…Ahhh…Ahhh……Nếu thua thì hãy giao công ty lại cho anh ấy …Ahhh…..Ahh….Coi như bồi thường….Ahhhh…Ahhhh….Sướиɠ quá…Bạch….Bạch…..Tôi ra…….Ahhh….Ahh...”
Trần Khiêm cũng lêи đỉиɦ. Hắn bắn tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tử ©υиɠ của Vu Tình. Cắn nhẹ lên núʍ ѵú khiến nàng sướиɠ run rẩy lêи đỉиɦ lần nữa rồi từ từ rút ©ôи ŧɧịt̠ dài ngoằng của mình ra.
“Em giỏi lắm. Như ý em muốn. Nếu tôi thắng thì em chuẩn bị l*и cho sạch sẽ đi. Tôi sẽ chơi nát nó. Hừ! Bây giờ cấm em móc tình dịch ra. Giữ lấy nó mà sám hối đi!” Trần Khiêm đẩy Vu Tình nằm tơ hơ l*и trên ghế sopha, chỉ tay vào nàng nói.
Vu Tình đang run rẩy vì sướиɠ, cả người nàng vô lực, một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trần Khiêm đang có xu hướng chảy ra. Khi nghe lời cảnh cáo của hắn khiến nàng rùng mình mà vội vàng chặn nó lại không cho nó chảy ra. Vu Tình ngước lên, ánh mắt kiên cường nhìn Trần Khiêm:
“Tôi không tin tưởng anh. Tôi đã từ chức ở Lenovo rồi. Tôi muốn gia nhập Lăng Duệ để trông chừng anh.”
“Tốt..tốt…tốt….Chưa gì đã biết giành phần cho người mình thương rồi. Đứng lên! Mặc đồ vào theo tôi đi họp.” Trần Khiêm nói liền ba chữ “Tốt”. Hắn giờ đây tâm trạng muốn gϊếŧ người cũng có rồi, nhưng cố nén lại.