Mọi người đã lần lượt rời khỏi buổi tiệc, Trần Khiêm móc ngón tay gọi Cao Tiến và Đỗ Trí, sải bước đi về phía cửa, hỏi:
"Tên kia chưa chết chứ hả?"
"Ừm... Chỉ bị đau tim đột ngột, đã qua khỏi cơn nguy kịch."
“Tốt rồi, không liên quan đến tôi là được” Trần Khiêm nói xong liền đi vào thang máy.
Lúc này Vu Tình không biết từ đâu cũng chạy vào thang máy cùng hắn. Thang máy bắt đầu đi xuống, Trần Khiêm cũng không để ý đến Vu Tình mà nhìn Cao Tiến, Đỗ Trí bên cạnh, hỏi:
"Các anh có thành quả gì không?"
"Tôi đã làm quen với một vài ông chủ công ty thực phẩm, một vài hiệp hội thực phẩm địa phương và nhiều nhà đầu tư. Bội thu, coi như đã mở rộng thị trường."
“Vậy thì tốt, hãy hủy vé chuyến bay ngày mai cho tôi.” Trần Khiêm nói giọng dửng dưng.
“Hả?...Chuyến bay cất cánh ngày mai không thể hủy được.” Cao Tiến nói nhỏ và nhìn vẻ mặt của Trần Khiêm, anh ta không mong đợi quyết định này, nhưng nó là hợp lý.
"Thế thì bỏ đi vậy, thời gian đặt vé cụ thể sẽ ấn định sau."
"Anh còn việc gì ở đây à? Có liên quan đến Điện tử Lăng Duệ sao?"
Trần Khiêm quay mặt lại, nhìn chằm chằm Cao Tiến bằng ánh mắt lạnh lùng:
"Anh quan tâm đến Điện tử Lăng Duệ nhiều như vậy từ khi nào thế, hay là lên làm chủ tịch nhé? Được rồi, mặc dù Trương Mạn Ni cũng là chủ tịch, nhưng tôi cũng không cảm thấy thấp cổ bé họng hơn cô ta..."
“Khụ khụ khụ!” Đỗ Trí ho dữ dội.
Cao Tiến gượng cười, vội vàng nói: "Không cần đâu!"
Trần Khiêm trầm giọng nói:
"Tương lai của Thực phẩm Trường Thịnh không nhỏ hơn Điện tử Lăng Duệ bao nhiêu. Hàng điện tử là ngành công nghiệp cao cấp, nhưng ngành hàng thực phẩm là thứ thiết yếu. Đừng với cao.”
Cao Tiến im lặng đồng ý, và không nói nữa.
Trần Khiêm biết rằng Cao Tiến luôn muốn nhúng tay vào Điện tử Lăng Duệ. Hắn buộc phải dập tắt ngay suy nghĩ này từ trong trứng nước.
Nếu cuộc chiến bi thảm trong ngành thực phẩm diễn ra trong hai hoặc ba năm tới, thì ngọn lửa chiến tranh trong ngành truyền hình đã được châm ngòi. Để đương đầu với sự cạnh tranh khốc liệt đó, Điện tử Lăng Duệ cần một người như sói dữ khát máu. Cao Tiến không phải là người như vậy, cho nên hắn luôn từ chối Cao Tiến. Ngược lại, Chu Thần Phong chính là một người như vậy.
Khi thang máy xuống tầng trệt. Bất ngờ Trần Thùy Chi lại đứng ở đó. Thùy Chi đã biết được thân phận của Trần Khiêm, nàng đã quyết định. Vừa thấy Trần Khiêm, nàng liền bước vào trong. Trần Khiêm quay qua nói:
“Hai anh về trước đi. Tôi có chút việc cần giải quyết.”
Hai người Cao Tiến cảm thấy kì lạ nhưng cũng không hỏi nhiều mà rời đi. Trong thang máy hiện chỉ còn ba người Trần Khiêm.
“Thùy Chi, em có khỏe không?” Trần Khiêm không để ý đến Vu Tình mà quay qua Thùy Chi quan tâm hỏi.
“Anh còn quan tâm tới tôi sao? Hôn sự của tôi bị anh phá hỏng. Không còn mặt mũi gặp ai. Giờ tôi phải lưu lạc ở Thủ đô, có nhà mà không thể về đây.” Thùy Chi nói với giọng trách móc.
“Thùy Chi..Anh…anh xin lỗi.” Trần Khiêm cũng cảm thấy mình hơi có lỗi. Hắn ôm Thùy Chi vào lòng an ủi.
“Ọe…tởm quá đi. Hai người là chị em đó.” Vu Tình bị ngó lơ cảm thấy khó chịu châm chọc.
“Chị em thì đã sao? Cô cũng không phải bị Trần Khiêm chơi rồi đó sao? Hừ!” Thùy Chi nhìn Vu Tình tức giận nói.
“Tôi họ Vu, cô họ Trần đó.”
“Thì đã sao, giống nhau cả thôi.”
Nhìn hai nữ nhân sửng cồ lên với nhau. Trần Khiêm vội vàng can ngăn hai nàng lại. Hắn vỗ mông hai nàng mấy cái thật đau, cả hai mới chịu dừng lại rồi hắn thuê một phòng kéo cả hai vào trong.
Vừa vào phòng, Vu Tình đã chủ động cởϊ áσ của Trần Khiêm ra, vừa cởi nàng vừa ngon ngọt hỏi:
“Trần Khiêm, anh đã nói gì với tổng giám đốc Chu vậy?”
Trần Khiêm đang hôn say đắm Thùy Chi, chiếc miệng của nàng thật ngọt ngào, cả hai cháo lưỡi ướŧ áŧ nuốt nước bọt của nhau ừng ực thấy Vu Tình hỏi vậy thì nhướng mày. Hắn không trả lời nàng mà đẩy nàng đi, tiếp tục vuốt ve âu yến Thùy Chi. Cơ thể Thùy Chi thật mềm mại, ôm hôn trong lòng rất sướиɠ. Thùy Chi thấy Vu Tình bị ghẻ lạnh như vậy vô cùng đắc ý.
Vu Tình bị đẩy ra xa sững sờ, ngạc nhiên hỏi:
“Anh sao vậy? Sao lại đẩy em?”
Sau đó nàng lại một lần nữa tiến lại gần Trần Khiêm nhưng lại bị hắn đẩy ra. Hắn lúc này đã lột sạch quần áo của Thùy Chi và mân mê cơ thể nuột nà với làn da trắng mát lạnh của nàng.
“Sướиɠ quá. Em thật là thơm, Thùy Chi ạ.”
Thùy Chi được hắn khen thì e thẹn gật đầu, mặt nàng đỏ ửng lên.
“Anh đang làm cái quái gì vậy hả, sao lại đối xử với em như vậy?” Vu Tình bị đẩy ra nhiều lần có phần uất ức, ấm ức, rơm rớm nước mắt nói.
“Em đó. Em không ngoan. Tự em hiểu lí do mà. Hôm nay em đứng một bên mà nhìn đi. Em bị phạt.” Trần Khiêm thấy phiền quay qua nói một câu rồi tiếp tục mơn trớn hôn hít Thùy Chi.
Vu Tình sững sờ, xem ra ý định của mình quá lộ liễu khiến Trần Khiêm tức giận, phải trấn an hắn trước đã.
Nàng vội vàng thoát y phục của mình ra đến gần hắn, nũng nịu nói:
“Trần Khiêm.. anh nghi oan cho em rồi.. Anh xem.. tϊиɧ ŧяùиɠ của anh vẫn còn trong l*и em đây nè… em giữ nó như báu vật vậy.”
Vừa nói, Vu tình vừa dùng tay vạch hai mép l*и nàng ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh của Trần Khiêm vẫn bám trụ trong l*и nàng. Dưới ánh đèn, nó trở nên lấp lánh, nhỏ một giọt xuống giường.
“Hừ. Coi như em còn biết nghe lời.” Trần Khiêm nhìn thân thể quyến rũ của Vu Tình mà không kiềm lòng được, kéo nàng vào lòng, bỏ dở nụ hôn với Thùy Chi mà chuyển qua hôn say đắm Vu Tình.
“Vu Tình em cũng thật là thơm.” Trần Khiêm dứt ra nụ hôn với nàng, liếʍ láp nàng từ trên cổ xuống dưới ngực.
“Nếu anh thấy thơm thì ăn em đi…ha ha ha.” Vu Tình cười rộ lên, trông nàng thật xinh đẹp quyến rũ. Trần Khiêm bất giác trong vô thức lại hôn nàng lần nữa.
Thùy Chi hờn dỗi khi bị đoạt đi thứ mình yêu thích, nàng đánh yêu vào tay Trần Khiêm nhưng hắn không thể dứt ra được nụ hôn với Vu Tình, nó quá mãnh liệt, ngọt ngào khiến hắn mê đắm trong đó. Vu Tình nhìn Thùy Chi bằng ánh mắt đắc thắng. Thùy Chi thấy vậy cũng chỉ đành tiến lên liếʍ láp mơn trớn thân thể Trần Khiêm.
Ba thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cứ thế mà ma sát cuốn lấy nhau trên giường. Nếu người Trần gia mà thấy cảnh này thì chắc sẽ tức chết.
“Anh yêu đến đây ȶᏂασ em đi, em nứиɠ lắm rồi.” Thùy Chi e thẹn banh rộng hai chân ra để lộ chiếc l*и hồng hào của mình trước mặt Trần Khiêm. Trần Khiêm liếc qua nhìn nàng đang đỏ ửng mặt vô cùng quyến rũ. Hắn nuốt khan nước bọt, dứt ra khỏi Vu Tình mà qua chỗ nàng. Thùy Chi cười rộ lên, đắc ý nhìn Vu Tình. Vu Tình tức giận. Ánh mắt nàng lóe lên.
Khi Trần Khiêm chuẩn bị đút ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc của hắn vào l*и Thùy Chi thì một ma âm vang lên bên tai hắn.
“Anh yêu, anh có chắc là muốn đút vào đó mà không phải là chỗ này không?” Vu Tình chổng mông lên ngúng nguẩy lắc lư để lộ ra chiếc l*и múp rụp về phía Trần Khiêm, miệng cắn ngón tay vô cùng quyến rũ mời gọi hắn.